Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 290



CHƯƠNG 290: TRẦN HẠO THIÊN

“Được rồi, mẹ, mẹ ra ngoài trước đi. Con với Trần Dật Thần nói chuyện riêng, đợi hỏi rõ ràng rồi, con sẽ nói cho mẹ.” Hạ Nhược Y nhíu mày, có hơi bất lực nói, sự tham sống sợ chết của Lâm Như Tuệ, sớm đã khắc vào trong xương tủy rồi, chỉ cần liên quan đến tính mạng của mình, đều là chuyện lớn.

“Được, vậy mẹ ra ngoài trước, con hỏi đi.” Lâm Như Tuệ dặn dò Hạ Nhược Y một phen, bà ta cũng rõ ràng, bản thân ở đây tiếp tục làm loạn nữa, Trần Dật Thần căn bản cái gì cũng sẽ không nói.

Ngược lại Hạ Nhược Y có khả năng có thể từ trong miệng Trần Dật Thần hỏi ra được điều gì đó.

Lâm Như Tuệ sau khi rời khỏi phòng bệnh, Hạ Nhược Y bỗng mở miệng: “Là người của nhà họ Trần sao?”

“Ừm, là con gái của bác hai anh.”

“Cô ta tại sao… muốn tìm anh gây phiền phức?” Hạ Nhược Y không nhịn được mà hỏi, Trần Dật Thần là người thừa kế của nhà họ Trần, theo lý mà nói, địa vị của anh ở nhà họ Trần nên đứng hàng đầu, chắc không kém Hạ Lạc ở nhà họ Hạ.”

Nhưng nhìn bộ dạng của Trần Anh Nhu, căn bản không có để Trần Dật Thần vào trong mắt.

“Bởi vì anh là con riêng…” Trần Dật Thần thở dài, không có che giấu, nói ra hết mọi chuyện.

Đối với ân oán cụ thể giữa mẹ Tô An Hạ và ba Trần Hạo Thiên, anh không phải quá rõ ràng.

Có điều mọi người của nhà họ Trần lại liên tục nói đến những điều này.

Trần Hạo Thiên khi còn trẻ từng dẫn Tô An Hạ về nhà họ Trần một lần, ở trước mặt ông cụ nhà họ Trần, cất cao giọng đời này không phải Tô An Hạ thì không lấy.

Kết quả lại bị ông cụ Trần đánh gãy hai chân.

Tô An Hạ cũng bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần.

Ngày thứ hai Tô An Hạ rời khỏi nhà họ Trần, ông cụ Trần liền cho Trần Hạo Thiên một mối hôn sự, cô gái là tiểu công chúa của nhà họ Tần hào môn ở Trung Hải.

Trần Hạo Thiên vốn muốn lấy cái chết để cự tuyệt, nhưng ông cụ Trần lại dùng một câu vô cùng nhẹ nhàng, không lấy con gái của nhà họ Tần thì khiến Tô An Hạ chết, chặt đứt tơ tưởng của Trần Hạo Thiên.

Trần Hạo Thiên sau khi kết hôn với Tần Cung Diễm, tất cả mọi người đều cho rằng Tô An Hạ cả đời này sẽ không xuất hiện lần nữa ở trong tầm mắt của người nhà họ Trần.

Nhưng ba năm sau, Tô An Hạ lại lần nữa xuất hiện.

Hơn nữa còn mang theo một đứa trẻ ba tuổi.

Chính là Trần Dật Thần.

Sự xuất hiện của Trần Dật Thần khiến nhà họ Trần lần nữa rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Mọi người của nhà họ Trần, đối với sự tồn tại của Trần Dật Thần, có thành kiến rất lớn.

Suy nghĩ của một số người của nhà họ Trần là để Trần Dật Thần ở lại nhà họ Trần, dù sao trên người Trần Dật Thần chảy dòng máu tôn quý của nhà họ Trần, nếu như để Trần Dật Thần lưu lạc bên ngoài, nhà họ Trần sợ rằng sẽ chịu không ít lời đàm tiếu.

Suy nghĩ của một số người khác là đuổi Trần Dật Thần ra khỏi nhà họ Trần, lý do là Trần Dật Thần là đồ con hoang, sẽ làm vấy bẩn nhà họ Trần.

Hai phe vì chuyện này mà loạn cả lên, cuối cùng, ông cụ nhà họ Trần quyết định.

Giữ lại!

Trần Dật Thần có thể hưởng thụ tư nguyên tu luyện và học tập mà con cháu của nhà họ Trần nhận được, nhưng không được nói với bên ngoài mình là con cháu của nhà họ Trần.

Lời của ông cụ Trần, trên dưới nhà họ Trần, tự nhiên không ai dám phản đối.

Có điều đối với Tô An Hạ và Trần Dật Thần, mọi người nhà họ Trần cũng không thể cho sắc mặt tốt gì.

Hai năm trước, khi Trần Hạo Thiên còn, mọi người của nhà họ Trần còn sẽ khắc chế, cho dù chán ghét Tô An Hạ và Trần Dật Thần, mọi người của nhà họ Trần cũng sẽ không thể hiện quá rõ ràng.

Nhưng qua hai năm, sau khi Trần Hạo Thiên thần bí biến mất, mọi người của nhà họ Trần trong nháy mắt trở mặt, đối với Trần Dật Thần và Tô An Hạ, làm khó mọi nơi, cắt xén tư nguyên tu luyện không nói, còn đuổi Tô An Hạ và Trần Dật Thần đến nơi cho người hầu ở.

Trong lời lạnh ý lạnh, Trần Dật Thần ở nhà họ Trần sống 10 năm.

Nếu như không phải 3 năm trước, Tô An Hạ bệnh chết, anh khả năng còn sẽ tiếp tục ở lại nhà họ Trần.

Trần Dật Thần nói rất nhẹ nhàng thản nhiên, nhưng sau khi Hạ Nhược Y nghe xong thì đau lòng không thôi, cô không ngờ, Trần Dật Thần đã trải qua những năm tháng tối tăm như thế.

Ở trong hào môn đại tộc như nhà họ Trần, một đứa con riêng và người mẹ không có danh phận sẽ chịu những lời ác ý lạnh lẽo như nào gần như không cần nghĩ cũng có thể biết.

Nhưng cho dù như thế, Trần Dật Thần vẫn nín nhịn.

Lúc này, Hạ Nhược Y đột nhiên cũng hiểu tại sao Trần Dật Thần trước đây chưa từng nhắc đến chuyện của nhà họ Trần.

Anh căn bản không phải là người thừa kế của nhà họ Trần gì cả, cái gọi là người thừa kế của nhà họ Trần, cùng anh mà nói, chỉ là một âm mưu mà thôi.

“Trần Ứng Long tại sao để anh làm người thừa kế của nhà họ Trần? Trên người anh rốt cuộc có thứ gì khiến ông ta làm như thế?” Hạ Nhược Y không nhịn được mà hỏi, Trần Ứng Long ở nhà họ Trần có địa vị chí cao vô thượng, ông ta tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ lập Trần Dật Thần thành người thừa kế của nhà họ Trần, nhất định là trên người Trần Dật Thần có cái gì ông ta không thể không xem trọng.

Trần Dật Thần lắc đầu cười khổ: “Anh nói anh cũng không biết, em tin không?”

“Tin!” Hạ Nhược Y đanh thép nói.

Trần Dật Thần thở dài: “Thật ra, anh đại khái có thể đoán được vài điều, Trần Ứng Long lập anh làm người thừa kế của nhà họ Trần, sợ rằng không thoát khỏi có liên quan đến người ba rẻ mạt đó của anh.”

“Trần Hạo Thiên?” Hạ Nhược Y mày liễu nhiu lại.

“Ừm.” Trần Dật Thần gật đầu: “Người ba rẻ mạt đó của anh, vào năm anh 5 tuổi thì thần bí biến mất. Trên dưới nhà họ Trần, không có một ai biết ông ta đi đâu.”

“Ông ấy đi đâu, làm cái gì, không có ai biết cả.”

“Điều anh biết duy nhất là ông ấy ở nội bộ của nhà họ Trần có địa vị rất cao.”

“Thế hệ trẻ của nhà họ Trần, tu vi cảnh giới của ông là cao thâm nhất, cho dù là Trần Ứng Long, năm đó cũng không so được với ông ấy.”

“Lần này Trần Ứng Long đột nhiên lập anh làm người thừa kế của nhà họ Trần, chắc không thoát khỏi có liên quan tới ông ấy, trừ ông ấy, anh cũng không được lý do nào khác.”

Thần sắc của Trần Dật Thần phức tạp nói.

Đối với Trần Hạo Thiên, nếu nói không oán vậy là điều không thể, dù sao Trần Hạo Thiên không có tận trách nhiệm của một người ba nên có.

Nhưng Trần Dật Thần cũng rõ ràng, ở trong tình thế năm đó, Trần Hạo Thiên căn bản không thể làm gì tốt hơn được.

Nếu như ông ta không kết hôn với tiểu công chúa của nhà họ Tần, Tô An Hạ căn bản sẽ không sống được đến ngày thứ hai, tự nhiên cũng sẽ không có sự hiện diện của Trần Dật Thần.

“Vậy anh bây giờ nên làm sao?” Hạ Nhược Y có hơi lo lắng hỏi, tuy Trần Dật Thần không có nói quá chi tiết, nhưng cô có thể hiểu được, trên dưới nhà họ Trần, bây giờ trừ một mình Trần Ứng Long thái độ mơ hồ không rõ ra, tất cả những người khác đều coi Trần Dật Thần là cái gai trong mắt.

Bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép, một đứa con riêng như Trần Dật Thần chưởng quản nhà họ Trần.

Cho nên bọn họ, sớm muộn cũng sẽ diệt trừ Trần Dật Thần.

“Không cần quá lo lắng, nhà họ Trần tạm thời sẽ không động thủ với anh.” Trần Dật Thần khẽ mỉm cười, nói.

Đã qua hai người từ khi Trần Anh Nhu bị phế, nhưng trong thời gian hai ngày này, nhà họ Trần lại không có truyền ra tin tức đối phó với anh.

Bọn họ hoặc là đang củng cố lực lượng, đợi cho mình một kích chí mạng, hoặc chính là đang đợi Trần Ứng Long lên tiếng, Trần Ứng Long không lên tiếng, bọn họ không có gan làm gì với anh.

Trần Dật Thần suy đoán, khả năng đằng sau sẽ càng lớn hơn.

Bởi vì Trần Ứng Long bây giờ có địa vị rất cao ở trong nhà họ Trần, cho dù là Trần Bá Dung, đều không thể không kiêng kỵ.

Trước khi chưa đoán được suy nghĩ của Trần Ứng Long, Trần Bá Dung không dám động thủ với anh.

“Ừm.” Hạ Nhược Y khẽ gật đầu, trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác vô lực mãnh liệt.

Cô bây giờ phát hiện, bản thân càng lúc càng vô dụng, mỗi lần khi Trần Dật Thần xảy ra chuyện, cô đều không giúp được gì cho Trần Dật Thần.

Không giúp được Trần Dật Thần thì thôi đi, thậm chí có khi cô ngược lại còn trở thành điểm yếu của Trần Dật Thần, phân tán tinh lực của Trần Dật Thần…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.