CHƯƠNG 293: BUỔI LỄ HOÀN CÔNG
“Thưa sư thúc, tình hình hiện tại của sư phụ không phải là rất lạc quan…” Trần Trạch Văn nói, sau khi xuống khỏi núi Ngọc Tuyền ông ta liền thay đổi cách xưng hô với Trần Dật Thần, không còn che giấu nữa.
“Vậy đợi tôi luyện thuốc đó xong rồi thì ông mang thuốc đến đó.”
“Hay là đợi đến khi Trần sư thúc làm xong thì chúng ta cùng đi, bây giờ sư phụ nói là muốn gặp Trần sư thúc một chút.” Trần Trạch Văn dừng một lúc rồi lại nói.
“Cũng được.” Trần Dật Thần nhẹ gật đầu, nhiều lắm thì anh cũng chỉ cần một hai ngày là có thể làm xong chuyện trong tay, một hai ngày chắc là Lão tam Hoàng còn có thể chịu đựng được.
Thiết bị luyện dược của Kim Chi đường rất tân tiến và quy trình tinh chế hoa sen đá cũng rất đơn giản, vì vậy chỉ mất chưa đầy một tiếng đồng hồ Trần Dật Thần đã tinh chế hai hoa sen đá thành thuốc tiên.
Một đen một trắng, đều tỏa ra mùi hương thơm nhàn nhạt.
Linh đan màu đen được dùng để đẩy lùi chất độc trong cơ thể của lão tam Hoàng, viên màu trắng thì có thể giúp cho Hạ Nhược Y rèn luyện thân thể, cải tạo gân mạch để Hạ Nhược Y có thể trở thành vỏ giả trong vòng một tháng.
Sau khi đã sắp xếp đan dược gọn gàng, Trần Dật Thần rời khỏi Kim Chi đường lái xe chuẩn bị đi bệnh viện một chuyến.
Trên đường nhận được điện thoại của Thẩm Kình Thiên.
“Cậu Trần, dự án giai đoạn đầu của khu nghỉ dưỡng đã sắp được hoàn thành, tôi dự định sẽ tổ chức lễ hoàn công vào ngày mười lăm tháng này, lần này tôi sẽ mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị và kinh doanh của Thương Châu, đến lúc đó chắc có lẽ là bọn họ đều sẽ xuất đầu lộ diện. Cậu Trần, đến lúc đó cậu có thể đến cắt băng khánh thành được không?” Thẩm Kình Thiên hỏi ở trong điện thoại.
“Giai đoạn đầu của dự án đã hoàn thành rồi à?” Trần Dật Thần có chút kinh ngạc, anh không ngờ đến là thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, từ khi đầu tư chín mươi nghìn tỷ đến sau khi đến núi Ngọc Tuyền, anh cứ vung tay mà dường như chẳng bao giờ hỏi đến truyện khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền.
Không lẽ chỉ trong một cái chớp mắt, giai đoạn đầu của khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền đã được hoàn thành.
Một khi công trình đã hoàn thành rồi, vậy thì nó mang ý nghĩa khu nghỉ dưỡng có thể chính thức mở cửa với thế giới bên ngoài và bước vào giai đoạn kiếm lời.
Vì khả năng sinh lời, buổi lễ hoàn công đương nhiên được ưu tiên hàng đầu.
Một khi hoàn thành buổi lễ rồi, tổ chức long trọng, vậy thì sẽ có thể hấp dẫn được không ít ánh mắt của người ngoài, tương đương với việc quảng cáo cho khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền miễn phí một lần.
Chuyện quan trọng như vậy cũng khó trách Thẩm Kình Thiên sẽ hỏi ý kiến của mình.
“Thẩm tổng, đến lúc đó tôi sẽ đến buổi lễ, nhưng mà chuyện cắt băng khánh thành thì ông cứ làm đi, ông mới là người có công lao lớn nhất với khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền.” Trần Dật Thần cười nói, hoàn toàn chính xác, công trình núi Ngọc Tuyền từ đầu đến cuối đều là do Thẩm Kình Thiên đang phụ trách, anh ngoại trừ việc đầu tư chín mươi nghìn tỷ thì anh cũng chẳng làm cái gì.
Đương nhiên chuyện quan trọng nhất là một khi người cắt băng khánh thành trở thành anh, vậy thì những người ở Thương Châu đều sẽ biết đến anh, thân phận người thừa kế nhà họ Trần của anh.
“Cậu Trần nói quá lời rồi, cậu mới chính là người có công nhất với khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền, tôi cũng chỉ là được cậu chỉ bảo mà thôi…” Thẩm Kình Thiên không nặng không nhẹ vỗ mông ngựa một cái.
“Đúng rồi cậu Trần, buổi lễ lần này tôi còn dự định mời một vài minh tinh tuyến một để bọn họ biểu diễn văn nghệ, cậu Trần, cậu có đề nghị gì không?” Thẩm Kình Thiên lại hỏi chuyện, làm lễ hoàn công lớn như vậy đương nhiên không phải chỉ mời mấy người lãnh đạo đến, khách quý và minh tinh là người không thể thiếu.
Nếu không thì sẽ không có cách nào hấp dẫn được lực chú ý của những người bình thường.
“Không có.” Trần Dật Thần lắc đầu: “Thẩm tổng, những chuyện nhỏ nhặt như thế này ông cứ xem đó mà làm đi, không cần phải hỏi ý kiến của tôi đâu.”
“Vậy được rồi, cậu Trần, cậu làm việc trước đi…”
Cúp điện thoại, Trần Dật Thần đang chuẩn bị rẽ ngoặc để vào làn xe tiếp theo.
Nhưng có một cảnh tượng đập vào mắt lại làm anh bỗng nhiên đạp thắng dừng lại.
Ven đường ở phía trước có không ít người đang vây quanh rất nhộn nhạo.
Giữa đám người còn có một chiếc Bentley màu bạc đang dừng đó, bên cạnh chiếc xe Bentley còn có một người đàn bà trung niên đang nằm.
Giờ phút này người đàn bà trung niên đang nằm ở dưới đất đang gắt gao che lấy đầu, mặt mũi tràn đầy đau đớn cầu xin tha thứ, nhưng mà người đàn ông đang đạp bà ta lại mang theo gương mặt dữ tợn, căn bản cũng không có ý bỏ qua cho bà ta.
Rất nhanh, người đàn bà trung niên liền bị đạp mặt mũi bầm dập, trên người tràn đầy vết máu.
“Tha cho tôi tha cho tôi đi.” Người đàn bà trung niên đau đớn cầu xin, nhưng mà âm thanh cầu xin này là chọc giận người đàn ông đang đập bà ta.
“Bỏ qua cho bà à?”
“Đụng hư xe của ông đây còn muốn ông đây bỏ qua cho bà!”
Cậu thành niên mặc một bộ vest màu đen, dáng người cao ráo, trên mặt là biểu cảm dữ tợn, hung dữ mắng một câu rồi sau đó anh ta lại hung hăng đạp một đạp lên trên mặt của người đàn bà trung niên, làm cho người đàn bà trung niên bị đạp bay ra ngoài hai ba mét.
Đuôi lông mày của Trần Dật Thần nhăn lại, hai đầu lông mày không khỏi có nhiều hơn một vòng lạnh lẽo.
Mặc dù là không biết rốt cuộc người đàn bà trung niên này đã làm cái gì, nhưng mà cậu trai trẻ này ra tay cũng quá ác độc rồi đó, chắc muốn đánh cho người ta chết luôn hay gì.
Sau khi đá một đá làm người đàn bà trung niên văng ra, cậu trai cao lớn vẫn còn chưa hết giận, lại bước lên nhấc chân đạp cái nữa, Trần Dật Thần bước lên phía trước một bước chuẩn bị ngăn cậu trai cao lớn lại.
Nhưng mà lại có một bóng dáng nhỏ bé chen vào trong đám người, hai tay giang ra ngăn cản ở trước mặt của cậu trai trẻ, trên mặt của cô ta tràn đầy phẫn uất nhìn cậu trai cao lớn trước mặt: “Không cho phép đánh mẹ của tôi!”
Bóng dáng nhỏ này là của một cô gái khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi.
Cô gái buộc hai chùm tóc đuôi ngựa, gương mặt trái xoan giản dị vô cùng, cho dù không có trét phấn son cũng lộ ra được vẻ tươi mới xinh đẹp động lòng người.
Càng bất ngờ hơn chính là trên người của cô gái còn có một loại khí chất yếu ớt đáng thương làm cho người ta vừa nhìn thấy đã yêu, loại khí chất này gần như có thể châm ngòi cho dục vọng muốn bảo vệ nguyên thủy nhất trong lòng của tất cả những người đàn ông.
Giờ phút này, ngay cả động tác đang chuẩn bị đạp người khác của cậu trai cao lớn cũng đột ngột dừng lại giữa không trung.
Nhưng mà rất nhanh, cậu trai cao lớn liền khôi phục lại.
“Cái thứ dân đen này lại là mẹ của cô đấy à?” Cậu trai cao lớn chỉ vào người đàn bà trung niên bị ngã xuống mặt đất, giọng nói vẫn ác liệt như cũ.
“Không cho phép mắng mẹ của tôi, mẹ của tôi không phải là dân đen.” Cô gái lấy dũng khí thở phì phò trừng mắt nhìn cậu trai cao lớn.
“Không phải là dân đen à?”
“Mẹ của cô đụng vào xe của ông đây còn không bồi thường tiền cho ông đây? Bà ta không phải là dân đen thì là cái gì hả?” Sắc mặt của cậu trai cao lớn, lại trở nên dữ tợn.
“Bà ấy đụng vào xe của anh à?” Trên gương mặt xinh đẹp của cô gái hơi thay đổi, không khỏi nhìn thoáng qua chiếc Bentley ở một bên, phát hiện chiếc Bentley ở bên cạnh có một chiếc xe điện màu đỏ bị húc văng, mà ở chỗ cửa xe Bentley lại có một vết xước.
Rõ ràng là xe điện quẹt vào xe Bentley.
“Tôi… Tôi xin lỗi.” Giọng điệu của cô gái yếu ớt.
“Xin lỗi à? Một câu nói xin lỗi là xong rồi?”
“Tôi… Tôi đồng ý bồi thường tiền.” Cô gái nói xong liền móc ra mấy tờ tiền mười nghìn, hai mươi nghìn, năm mươi nghìn ở trên người, cô ta muốn sắp xếp cẩn thận lại rồi đưa vào trong tay cho cậu trai.
Nhưng mà lại bị một bàn tay của cậu trai đánh bay.
Cậu thanh niên giận quá hóa cười: “Ta nói chứ nghèo rớt mồng tơi, con mẹ nó đầu óc của cô bị nước vào có đúng không hả?”
“Cô có biết xe của ông đây là xe gì không vậy, hả là Bentley đó!”
“Một chiếc xe hơn chín tỷ, mà xe bị cào tróc sơn vậy mà cô cầm mấy trăm nghìn ra bồi thường cái đầu cô đó.”
Hơn chín tỷ?
Gương mặt xinh đẹp của cô gái trở nên trắng bệch, có đánh chết cô ta cô ta cũng không dám nghĩ đến chiếc xe của cậu thanh niên này lại có giá trị hơn chín tỷ.