CHƯƠNG 295: LÂM NGỌC NHI
Âm thanh chỉ trích của rất nhiều người qua đường không ngừng vang lên ở bên tai, người đàn bà tóc xoăn lập tức giận giữ thở hổn hển chỉ vào đám người qua đường, phách lối mắng to: “Cái đám dân đen này ai cho các người có gan mắng bà đây hả, các người có biết bà đây là ai hay không?”
“Có tin là bà đây với một cuộc điện thoại thì sẽ cho người ta nhốt các người vào trong hay khônh hả?”
Lời này vừa mới nói ra, trong nháy mắt đám người liền im lặng, phần lớn những người qua đường tức giận nhưng mà lại không dám nói cái gì.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được bối cảnh của người đàn bà tóc xoăn đương nhiên không đơn giản, câu nói nhốt tất cả mọi người vào trong chỉ sợ cũng không phải là lời nói suông.
Thấy mọi người đã bị một câu của mình hù dọa, người đàn bà đắc ý, bà ta di chuyển ánh mắt nhìn về phía Trần Dật Thần: “Ngày hôm nay bà đây còn có việc, không có thời gian để tính với cậu ở đây.”
“Tiền thuốc men của người đàn bà này, bà đây đã trả rồi.”
“Hiện tại đã đến lượt cậu kêu người đàn bà này trả tiền sửa xe cho tôi, chín trăm triệu, một đồng cũng không thể thiếu.”
“Ngoài ra cậu cũng đã làm vỡ mui xe Bentley của bà đây, cho nên cậu cần phải bồi thường tiền. Nhìn cái chiếc Audi đồng nát mà cậu đang lái, cậu bồi thường một tỷ năm trăm triệu là được rồi.”
“Chín trăm triệu thêm một tỷ năm trăm triệu tổng cộng là hai tỷ bốn trăm triệu, bồi thường tiền đi.”
Người đàn bà tóc xoăn hất cầm lên, mặt mày kiêu ngạo.
“Cút đi!”
Trần Dật Thần lạnh lùng nhìn người đàn bà tóc xoăn một chút, không phải là chưa từng gặp qua người phách lối, nhưng mà người phách lối giống như người phụ nữ này, đây là lần đầu tiên mà anh gặp phải. Đánh người khác bị thương nặng chỉ bồi thường có tám trăm nghìn, người khác quẹt làm mất một miếng sơn trên xe của bà ta thì bà ta lại muốn chín trăm triệu.
“Cút!”
“Cậu dám kêu tôi cút?” Người đàn bà tóc xoăn lại bén nhọn nói một lần nữa.
“Thằng tạp chủng, cậu thật sự cho rằng tôi không có cách bắt được cậu à…”
“Mẹ, bọn người Lâm tổng đã gọi đến thúc giục rồi.”
Người đàn bà tóc xoăn còn muốn nói tiếp cái gì đó, nhưng lúc này trong xe đã có một bóng dáng cao gầy bước xuống, là một cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời thượng, cách ăn mặc xinh đẹp giống với người đàn bà đến mấy phần, nhưng mà sự khác biệt nhau chính là trên gương mặt của cô gái trẻ tuổi xinh đẹp hơn và tinh xảo hơn.
Hai hàng lông mày có một cảm giác kiêu ngạo khó mà che giấu được.
Cho dù là Đỗ Giang bị ngã lên trên mui xe, cô gái trẻ tuổi này vẫn chưa từng bước xuống xe, có thể nhìn thấy được cô ta bình tĩnh bao nhiêu.
Nhưng mà bây giờ một cuộc điện thoại của Lâm tổng rốt cuộc đã để cô ta không thể bình tĩnh được nữa.
“Lâm tổng?” Người phụ nữ mái tóc xoăn cũng giật mình, vội vàng chạy chậm đến trước mặt của cô gái trẻ tuổi, lấy điện thoại nói vài câu với người ở đầu dây bên kia.
“Lâm tổng nói là chiều nay ông ta vẫn còn có một cuộc họp, kêu mẹ trong vòng mười phút nữa chạy đến đó.” Người đàn bà tóc xoăn mang theo biểu cảm khó coi.
“Vậy thì đi nhanh lên đi, còn đứng ngây ra đó làm cái gì nữa.” Cô gái trẻ tuổi hơi không kiên nhẫn mà nói.
“Nhưng mà…” Bà ta cũng không nhịn được mà nhìn thoáng qua Trần Dật Thần, muốn nói là Trần Dật Thần vẫn còn chưa bồi thường tiền, nhưng mà lại bị cô gái trẻ tuổi đánh gãy không hề lưu tình chút nào: “Hai tỷ bốn trăm triệu quan trọng hay là là chuyện hợp tác với khu nghỉ dưỡng quan trọng hơn?”
Biểu cảm của người đàn bà cứng đờ: “Đương nhiên là chuyển hợp tác với khu nghỉ dưỡng quan trọng hơn rồi.”
“Vậy sao không đi nhanh đi.” Cô gái trẻ tuổi liếc mắt nhìn.
“Được rồi được rồi, đi ngay bây giờ đây.” Người đàn bà tóc xoăn vội vàng gật đầu, bà ta lại đạp Đỗ Giang còn đang rên rỉ trên mặt đất, mở miệng mắng: “Đỗ Giang, đừng có giả chết nữa, đứng dậy nhanh lên đi lái xe cho tôi.”
Sau khi mắng Đỗ Giang xong thì bà ta lấy điện thoại di động ra nhắm ngay vào Trần Dật Thần và biển số xe của Trần Dật Thần và chụp một tấm hình.
Chụp xong vẫn không quên hung dữ uy hiếp.
“Thằng tạp chủng, tôi đã chụp lại cậu và biển số xe của cậu rồi, nếu như cậu biết điều thì nhanh chóng gom hai tỷ bốn trăm triệu lại cho tôi, nếu như không gom đủ tiền thì cả nửa đời sau của cậu phải ở trong tù rồi đó.”
“Cút!”
Trần Dật Thần trả lời lại vẫn là một câu gọn gàng mà linh hoạt như cũ.
Sắc mặt của người đàn bà tóc xoăn cứng đờ, có điều là lần này bà ta không nói cái gì nữa, trực tiếp chui vào trong xe.
Sau khi chiếc Bentley nghênh ngang chạy khỏi.
Lúc này cô gái buộc tóc hai chùm mang theo gương mặt tràn đầy nước mắt chạy đến trước mặt người đàn bà trung niên khắp người máu me: “Hu hu, mẹ ơi, mẹ sao rồi, mẹ có đau không?”
“Mẹ không có chuyện gì đâu, không đau.” Người đàn bà trung niên yếu ớt nở nụ cười.
“Đi thôi, để tôi đưa hai người đến bệnh viện.” Trần Dật Thần thở dài, có vẻ như là hoàn cảnh của người đàn bà trung niên này không tốt rồi, nếu như anh có lòng tốt một lần, phụ nữ trung niên này rất có thể căn bản sẽ không đến bệnh viện mà là cố gắng chống đỡ.
“Không cần đâu, cảm ơn cậu, đã làm phiền cậu lắm rồi.” Người đàn bà trung niên vội vàng lắc đầu, lúc nãy có nhiều người như vậy mà cũng chỉ có một mình Trần Dật Thần đứng ra ra mặt cho bà ta, vì mẹ con bọn họ, Trần Dật Thần đã đắc tội với người đàn bà tóc xoăn, lại làm phiền Trần Dật Thần, bà ta thật sự rất khó xử.
“Không có gì phiền hết, đúng lúc tôi cũng phải đến bệnh viện.” Trần Dật Thần không nói gì thêm mà đỡ người đàn bà trung niên lên.
“Cảm ơn anh, anh trai.” Cô gái với mái tóc đuôi ngựa rụt rè nhìn Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần cười cười không nói gì.
Đi đến trước xe, Trần Dật Thần mở cửa xe ra, trên gương mặt của người đàn bà trung niên lại lộ ra biểu cảm do dự, xe của Trần Dật Thần sạch sẽ như vậy, trên người của bà ta lại có nhiều máu như vậy…
“Dì à, không có sao đâu, cứ ngồi vào đi.” Trần Dật Thần cười khổ, so sánh với một mạng người thì chiếc xe có là cái gì đâu chứ.
Người đàn bà trung niên mang theo ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Trần Dật Thần, chui vào trong xe.
Trên đường đi, Trần Dật Thần cũng đã biết tên của người đàn bà trung niên với cô gái này.
Bà ta tên là Vương Thục Trân, cô gái xinh xắn tên là Lâm Ngọc Nhi.
Từ lúc được ra đời, Lâm Ngọc Nhi chưa từng gặp ba của mình, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau suốt mười tám năm trời.
Tình huống trong nhà đương nhiên không lạc quan, có điều là Lâm Ngọc Nhi không chịu thua thiệt, ba năm liền đều đạt thành tích đứng đầu, kỳ thi đại học năm nay Lâm Ngọc Nhi thậm chí còn đứng đầu thành phố và thi đậu đại học Trung Hải.
Đưa hai mẹ con đến bệnh viện để bác sĩ làm kiểm tra, kết quả kiểm tra là xương ngực bị tổn thương, cần phải nằm viện.
Nghe thấy nằm viện, đương nhiên là Vương Thục Trân vội vàng lắc đầu, cả người của bà ta cũng chỉ có sáu triệu, sáu triệu này nếu như tiêu vào việc nằm viện rồi vậy thì sợ là Lâm Ngọc Nhi sẽ phải chết đói.
“Dì Vương, tiền viện phí dì không cần phải lo lắng đâu, tôi đã nộp rồi.” Trần Dật Thần cười cười nói, đối với anh mà nói vài triệu căn bản cũng không tính là tiền.
“Ân nhân à, như vậy có được không? Tôi với Ngọc Nhi đã thiếu cậu nhiều lắm rồi…” Vương Thục Trân không biết phải làm như thế nào.
Trần Dật Thần mỉm cười: “Đã thiếu tôi nhiều như vậy rồi, vậy thì cũng không cần phải quan tâm chút tiền thuốc đó làm gì.”
“Ân nhân, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu.” Vương Thục Trân cảm động không thôi, thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.
“Dì Vương không cần phải cảm ơn đâu, dì cứ yên tâm dưỡng thương là được rồi, đây là số điện thoại của tôi, nếu như mấy ngày nay dì có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Trần Dật Thần nói xong liền viết số điện thoại di động của mình rồi đưa cho Lâm Ngọc Nhi.
“Được rồi, dì Vương, dì cứ nằm viện trước đi, tôi còn có việc, đi trước nha.”
“Ân nhân, cậu đi thong thả.”
Trần Dật Thần ra khỏi khu nội trú, lúc này Lâm Ngọc Nhi lại thở hồng hộc đuổi theo.
“Anh ơi, cảm ơn anh.” Cô ta gật đầu thật sâu với, Trần Dật Thần gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.
“Không cần phải cảm ơn đâu, về chăm sóc cho mẹ của em đi.” Trần Dật Thần vuốt vuốt mái tóc của cô gái cười nói.