CHƯƠNG 304: THIẾU NỮ
Khách sạn tốt?
Trần Dật Thần khẽ lắc đầu, khách sạn có tốt như nào, đâu có thoải mái như ở nhà.
Có điều hai cực phẩm Lâm Quế và Đường Tâm Như này có thể làm ra loại chuyện này được, anh cũng không ngờ.
Nhưng nhà là của Lâm Như Tuệ, Lâm Như Tuệ đều không nói gì, vậy anh cũng sẽ không xen vào.
Hạ Trấn Quốc và Lâm Như Tuệ kết đôi ra ngoài đi tìm khách sạn, Trần Dật Thần ở lại bệnh viện, phụ trách chăm sóc Hạ Nhược Y.
Một đêm qua đi.
Sáng hôm sau, Hạ Trấn Quốc và Lâm Như Tuệ đến bệnh viện, đổi ca cho Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần vốn định về nghỉ ngơi, đột nhiên nghĩ ra, hôm qua Vương Thục Trân và Lâm Ngọc Nhi được anh đưa vào viện, cũng không biết hai người này như thế nào rồi.
Trần Dật Thần đến phòng bệnh của Vương Thục Trân.
Vừa bước vào phòng bệnh thì Trần Dật Thần nhìn thấy, Lâm Ngọc Nhi một mình ngồi ở trong góc, há cái miệng anh đào cắn màn thầu.
Có lẽ là do màn thầu có hơi cứng, cho nên mỗi một miếng cắn, Lâm Ngọc Nhi phải uống một ngụm nước, mới có thể nuốt miếng màn thầu xuống.
Trần Dật Thần không khỏi thở dài, hôm qua khi nhìn thấy Lâm Ngọc Nhi, anh còn tưởng cơ thể Lâm Ngọc Nhi có bệnh kín gì đó mới gầy yếu vàng vọt như thế, nhưng nhìn tính cảnh tượng trước mắt này, Trần Dật Thần đã hiểu rồi.
Lâm Ngọc Nhi không phải là cơ thể có bệnh kín gì, cô ta gầy như thế, hoàn toàn là vì ngày ngày ăn màn thầu trong thời gian dài dẫn tới tình trạng thiếu dinh dưỡng.
Thấy Trần Dật Thần bước vào, Lâm Ngọc Nhi giống như chú thỏ hoảng sợ, vội đứng dậy, sau đó giấu cái màn thầu đang cắn giở ra sau người, đồng thời có hơi luống cuống chào Trần Dật Thần: “Anh Trần Dật Thần, anh đến rồi?”
Trần Dật Thần khẽ mỉm cười, hỏi: “Đang ăn sáng sao?”
“Dạ.” Lâm Ngọc Nhi có hơi ngại mà gật đầu, sau đó hỏi ngược lại: “Anh Trần Dật Thần, anh… anh ăn sáng chưa?”
“Chưa, đang chuẩn bị đi ăn.” Trần Dật Thần khẽ lắc đầu, anh liếc nhìn Lâm Ngọc Nhi: “Em có muốn đi ăn cùng anh không?”
“Á?”
“Em… em không đi, anh Trần Dật Thần, em đã ăn sáng rồi.” Lâm Ngọc Nhi vội lắc đầu, gương mặt xinh xắn hơi đỏ ửng.
“Đã ăn rồi thì không thể ăn thêm chút nữa sao?” Trần Dật Thần khẽ mỉm cười.
“Em…”
“Được rồi, đừng nói nữa, đi theo anh.” Lâm Ngọc Nhi còn muốn thêm cái gì đó nữa, nhưng Trần Dật Thần lại không cho cô ta cơ hội mà kéo cô ta đi.
“Dạ.” Lâm Ngọc Nhi hơi ngại mà gật đầu, sau đó ngoan ngoãn đi theo đằng sau Trần Dật Thần.
Ra khỏi bệnh viện, Trần Dật Thần tùy ý tìm một quán bánh bao, ngồi vào.
“Ông chủ, cho năm lồng bánh bao.”
“Anh Trần Dật Thần, anh gọi nhiều như thế, ăn hết không?” Lâm Ngọc Nhi nhỏ giọng hỏi.
“Anh không ăn hết, không phải còn có em sao?” Trần Dật Thần mỉm cười, mục đích anh dẫn Lâm Ngọc Nhi ra ngoài, chỉ có một, chính là giúp Lâm Ngọc Nhi bồi bổ cơ thể, theo bữa ăn cũ của Lâm Ngọc Nhi, sợ rằng không quá một tháng thì cô ta sẽ thiếu máu nghiêm trọng.
“Em… em cũng không ăn được nhiều như thế.” Lâm Ngọc Nhi cúi đầu, giọng nói như muỗi kêu.
“Ăn không hết cũng phải ăn.” Trần Dật Thần đanh mặt lại.
“Dạ được.”
Rất nhanh, năm lồng bánh bao vỏ mỏng nhân nhiều được bê ra, Trần Dật Thần rót một bát nước chấm, đẩy đến trước mặt Lâm Ngọc Nhi: “Ăn đi.”
“Dạ.” Lâm Ngọc Nhi khẽ gật đầu, cầm lấy một chiếc bánh bao, cắn nhẹ một miếng.
Trần Dật Thần mỉm cười, cầm lấy một cái bánh bao, giấm ít nước chấm, trực tiếp một miếng nuốt xuống.
Rất nhanh, Trần Dật Thần như hổ đói, càn quét sạch hai lồng bánh bao.
Mà Lâm Ngọc Nhi, chỉ được ba cái.
“Phần còn lại đều là của em rồi.” Trần Dật Thần ợ một tiếng, cười nói.
“Á?” Cái miệng nhỏ của Lâm Ngọc Nhi há to, vội lắc đầu: “Anh Trần Dật Thần, em… em ăn không hết…”
“Ăn không hết thì vứt đi.” Trần Dật Thần cười nói, anh nói như thế, tự nhiên là vì để Lâm Ngọc Nhi ăn nhiều một chút, nếu không lấy tính cách xấu hổ của Lâm Ngọc Nhi, không thể ở trước mặt anh buông lỏng tay chân.
Lần này anh dẫn Lâm Ngọc Nhi ra ngoài, cũng không có ý gì khác.
“Vứt cũng quá lãng phí rồi.”
“Biết lãng phí em còn không ăn nhanh?’ Trần Dật Thần lườm cô gái.
Cô thiếu nữ vội cầm một chiếc bánh bao, nhét vào trong miệng.
Mười phút sau, Lâm Ngọc Nhi cuối cùng đã tiêu diệt hết một lồng rưỡi bánh bao, một lồng rưỡi còn lại, Trần Dật Thần không có vứt, mà bỏ vào túi nilon, để Lâm Ngọc Nhi cầm về, dù sao Vương Thục Trân cũng chưa có ăn.
Thời gian nháy mắt đã đến buổi tối.
Hai mẹ con Lâm Quế và Đường Tâm Như trang điểm một phen, ăn mặc lịch sự đi ra khỏi nhà họ Hạ.
Đến thẳng nhà hàng Thiên Nga Trắng.
Khi hai người tới, cửa nhà hàng đã đỗ kín các loại xe sang.
Người có thể đến Thiên Nga Trắng ăn cơm, hiển nhiên đều là người của tầng lớp thượng lưu của Thương Châu, dù sao nơi này tùy tiện một bữa cơm cũng tốn ít nhất là 15-18 triệu, nếu như cộng thêm vài chai rượu, 60-100 triệu có khi cũng không là gì.
Đường Tâm Như đặt chỗ đãi khách ở đây, rõ ràng là đủ cho Lâm Chí Cường mặt mũi.
Lúc này, ở cửa nhà hàng, một chiếc Porsche màu trắng đỗ lại, một thanh niên hơi mập mặc vest, đầu vuốt gel đang nhìn xung quanh.
Nhìn thấy Đường Tâm Như và Lâm Quế, mắt thanh niên đầu vuốt gel bỗng sáng lên, vài bước chạy đến trước mặt hai mẹ con, bắt đầu chào hỏi.
“Tâm Như, dì, hai người đến rồi.”
Thái độ của Cảnh Hạo rất nhiệt tình, so sánh một chút, thái độ của Đường Tâm Như lại rất lạnh nhạt, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Cảnh Hạo một cái, bèn đi vào trong nhà hàng.
Ngược lại là Lâm Quế, mỉm cười đáp lời của Cảnh Hạo: “Cháu chính là Tiểu Hạo phải không, đứa trẻ này, lớn lên thật sự rất được, dì thường nghe Tâm Như nhà dì nhắc đến cháu.”
Vừa nghe Lâm Quế nói như thế, Cảnh Hạo bỗng trở nên vui mừng: “Dì, dì nói thật sao? Tâm Như cô ấy thường ở trước mặt dì nhắc đến cháu sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, Tâm Như nó nói cháu lớn lên rất đẹp trai, con người cũng rất dịu dàng, là đàn ông ưu tú nhất mà nó từng gặp.” Lâm Quế nói dối mặt không đỏ tim không đập nhanh, trong lòng lại khinh thường Cảnh Hạo từ đầu xuống chân một phen.
Cũng khó trách Đường Tâm Như không nhìn trúng Cảnh Hạo, loại đầu óc có vấn đề này, tặng không cho Đường Tâm Như, Đường Tâm Như cũng sẽ không thèm.
“He he, cũng tạm, dì, thật sự cháu cũng ưu tú bình thường, xứng với Tâm Như vẫn kém một chút.” Cảnh Hạo trên mặt lộ ra nụ cười nồng hậu, trong lòng đã bắt đầu mơ tưởng đến cuộc sống mỹ mãn sau khi kết hôn với Đường Tâm Như, thậm chí đến con của hai người gọi là gì cũng nghĩ xong rồi.
“Được rồi, Tiểu Hạo, chúng ta mau vào trong đi.” Tuy trong lòng không còn kiên nhẫn, nhưng Lâm Quế ngoài mắt lại không có biểu hiện ra.
Ba người đến khu khách quý ở tầng hai của Thiên Nga Trắng.
So sánh với khu đại chúng ở tầng một, hoàn cảnh của khu khách quý ở tầng hai rõ ràng tốt hơn nhiều, đương nhiên, đồng nghĩa giá cả cũng sẽ cao hơn nhiều.
Cảnh Hạo đặt chỗ ở gần trung tâm, chỗ này gần như là vị trí tốt nhất trong cả nhà hàng Thiên Nga Trắng.
Có thể thu trọn quang cảnh xung quanh, hơn nữa đối diện, còn có biểu diễn piano chuyên nghiệp.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Quế không nhịn được hỏi: “Tiểu Hạo, Lâm tổng của các cháu đâu, sao không thấy ông ấy đến?”
“Lâm tổng ông ấy có chút việc, nửa tiếng nữa mới có thể đến được.” Cảnh Hạo cười nói.