Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 307



CHƯƠNG 307: TRƯỞNG BỐI?

“Bịch!”

Quản lý Trương đập vào bàn ăn cách đó không xa.

Choang bịch xoạt.

Sau một trận đổ vỡ, trên người quản lý Trương dính đầy canh và đồ ăn, cả người nhếch nhác.

“Bảo vệ!”

Quản lý Trương tức đến công tâm mà gào lên.

Trần Dật Thần không thèm để tâm, anh đi đến trước mặt Lâm Ngọc Nhi, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Quế, cuối cùng đỡ Lâm Ngọc Nhi dậy.

“Em không sao chứ?”

“Không sao.” Lâm Ngọc Nhi khẽ lắc đầu.

“Vết thương trên người là ai đánh?” Sắc mặt của Trần Dật Thần tối sầm lại, tuy Lâm Ngọc Nhi ngoài miệng nói là không sao, nhưng Trần Dật Thần chỉ vừa tiếp xúc thì nhìn ra trên người cô thiếu nữ này, có mấy vết xanh tím sưng tấy, dấu vết này rõ ràng là có người dùng vật nặng đánh.

Lại liếc nhìn cái ghế ở một bên, Trần Dật Thần bỗng hiểu rồi.

“Tôi đánh.”

Lúc này, Lâm Quế ngông cuồng thừa nhận.

“Sao hả, tên phế vật như cậu muốn ra mặt thay cho cô ta sao?” Bà ta cười khẩy nhìn Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần đứng dậy, mặt mày không có cảm xúc: “Xin lỗi cho tôi.”

“Xin lỗi?” Lâm Quế bật cười thành tiếng, chỉ vào mũi của Lâm Ngọc Nhi: “Cậu kêu tôi xin lỗi tiện dân này sao?”

“Dựa vào đâu?”

Trong mắt Trần Dật Thần vụt qua một tia hàn quang, muốn ra tay, lúc này, Lâm Ngọc Nhi lại kéo tay của anh: “Anh Trần Dật Thần, chuyện không liên quan đến dì này, vết thương trên người em là em tự ngã.”

Cô ta không muốn lại tiếp tục gây phiền phức cho Trần Dật Thần, rất rõ ràng, bối cảnh của Lâm Quế rất không đơn giản, mà Trần Dật Thần, chỉ là một người ở rể.

Hôm qua Trần Dật Thần đã cứu cô ta và mẹ cô ta, cô ta đã không có gì để báo đáp, lại khiến Trần Dật Thần vì cô ta, đắc tội với nhân vật lớn như Lâm Quế, cô ta thật sự rất có lỗi.

“Tiểu tiện nhân này, ngược lại khá biết nghĩ thay cho tên phế vật cậu đấy.” Lâm Quế khoanh tay trước ngực, cười nhạo nhìn Trần Dật Thần.

“Lâm Quế!” Ánh mắt của Trần Dật Thần sắc lạnh, lạnh lùng mở miệng: “Nể tình bà là trưởng bối của tôi, tôi lại cho bà thêm một cơ hội cuối cùng, xin lỗi Ngọc Nhi.”

“Nếu không, đừng trách tôi không khách khí với bà!”

Trần Dật Thần lạnh lùng nói, đối với Lâm Quế, anh đã cho đủ mặt mũi rồi, nhưng Lâm Quế lại năm lần bảy lượt chạm vào giới hạn làm người của anh.

Không nhịn được, vậy thì không cần tiếp tục nhịn nữa!

“Không khách khí?” Lâm Quế cười khinh thường: “Chỉ bằng tên phế vật cậu mà còn muốn không khách khí với tôi sao?”

“Cậu nói khoác như vậy, không sợ gió lướt qua đầu lưỡi à?”

“Bốp!”

Một tiếng tát giòn giã vang lên, nụ cười trên mặt Lâm Quế bỗng tắt ngủm, sau đó là in dấu năm ngón tay đỏ bừng.

“Trần Dật Thần, anh làm cái gì cả!”

Đường Tâm Như tức giận rồi, cô ta không ngờ, Trần Dật Thần thật sự dám đánh Lâm Quế, hơn nữa anh ra tay còn không có dấu hiệu, Lâm Quế ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.

“Á! Tôi giết cậu!” Lâm Quế thét lên một tiếng, hoàn toàn mất đi lý trí, nhe răng giơ vuốt xông về phía Trần Dật Thần.

“Bốp!”

Trần Dật Thần không có khách khí với Lâm Quế, lật tay lại là một cái tát, trực tiếp vả cho Lâm Quế quay vòng tròn.

“Trần Dật Thần!” Đường Tâm Như tức đến toàn thân phát run: “Trong mắt anh còn có tôn ti lớn nhỏ không hả, ngay cả trưởng bối cũng đánh!”

Trần Dật Thần lạnh lùng liếc nhìn Đường Tâm Như: “Thứ này, không xứng làm trưởng bối của tôi!”

“Anh…” Đường Tâm Như tức đến nghẹn họng.

Lúc này, mấy bảo vệ mặc đồng phục chạy tới.

“Đánh chết cậu ta cho tôi!” Quản lý Trương tức giận chỉ vào Trần Dật Thần quát, vẻ nghiến răng nghiến lợi giống như muốn xé Trần Dật Thần thành hai nửa.

Mấy bảo vệ tay cầm dùi cui điện đi đến trước mặt Trần Dật Thần, lạnh mặt vây lấy Trần Dật Thần.

Khóe môi của Đường Tâm Như nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh, không muốn ngờ bảo ứng đến…

“Bụp!”

Ý niệm của cô ta còn chưa hạ xuống, người bảo vệ động thủ đầu tiên liền bị bay ra ngoài, đập vào lan can của tầng hai.

Nụ cười lạnh trên khóe môi của Đường Tâm Như lập tức tắt ngủm.

Cú bay ngược ra của người bảo vệ này giống như gây ra hiệu ứng domino, khiến mấy người bảo vệ còn lại, gần như không có sức trở tay mà ngã nằm ra sàn.

Không đến 10 giây, năm bảo vệ khí thế bừng bừng chạy đến, lần lượt ngã ra sàn.

Cả không gian lập tức im lặng như tờ.

Yên tĩnh tới mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy!

Quản lý Trương mặt mày tràn ngập vẻ khó tin, giống như ban ngày gặp ma.

Đường Tâm Như và Lâm Quế cũng há to miệng, có hơi không dám tin một màn xảy ra trước mắt.

Thân thủ của tên phế vật này sao lại mạnh như thế?!

Trần Dật Thần lạnh lùng đi đến trước mặt Lâm Quế.

Chân của Lâm Quế bỗng có hơi mềm nhũn.

“Phế… phế vật, tôi nói cho cậu biết, đánh người là phạm pháp…”

“Cậu đừng có mà nghĩ không thông.”

Môi của Lâm Quế run rẩy, uy hiếp Trần Dật Thần.

“Không được đánh dì Lâm.” Lúc này, Cảnh Hạo cũng đứng ra, bảo vệ Lâm Quế ở sau người, có điều chân của anh ta, còn run hơn Lâm Quế.

Trần Dật Thần nhíu mày, đang muốn đẩy Cảnh Hạo ra, lại nhìn thấy mắt của Cảnh Hạo sáng lên: “Lâm tổng đến rồi.”

Động tác của Trần Dật Thần dừng lại, quay đầu nhìn, bỗng nhìn thấy Lâm Chí Cường đang sải bước mà bước tới.

Ánh mắt của Lâm Chí Cường cũng lập tức dừng trên người Trần Dật Thần.

Trong nháy mắt, thân hình của anh ta cứng nhắc, đầu óc bắt đầu trống rỗng.

Cậu Trần… sao lại ở đây?

Không có cho Lâm Chí Cường thời gian suy nghĩ quá nhiều, Cảnh Hạo lớn tiếng gọi: “Lâm tổng, chúng tôi ở đây.”

Nhìn thấy Lâm Chí Cường, trên gương mặt xinh đẹp của Đường Tâm Như bỗng xuất hiện tia vui mừng, Lâm Quế cũng vội chỉnh lại quần áo và phong thái, bước lên một bước, chuẩn bị dùng trạng thái đẹp nhất nghênh đón Lâm Chí Cường.

Nhưng sau khi Lâm Chí Cường đi đến trước mặt hai người, lại trực tiếp vượt qua hai người, đi về phía Trần Dật Thần.

“Lão Lâm, lâu rồi không gặp.” Trần Dật Thần khẽ mỉm cười chìa tay ra.

Lâm Chí Cường sững người, lập tức phản ứng lại, lời căn dặn của Trần Lâm, Trần Dật Thần nói với người của nhà họ Hạ, anh ta là bạn học của anh.

“Lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp, ha ha ha.” Lâm Chí Cường rất rự nhiên chìa tay ra bắt tay với Trần Dật Thần.

Nụ cười trên gương mặt của mẹ con Lâm Quế lập tức cứng đờ, tên phế vật này, vậy mà thật sự quen biết Lâm Chí Cường!

“Lão Trần, ở đây có chuyện gì?”

Lâm Chí Cường quét một xung quanh, cười hỏi.

Lần đầu tiên xưng hô với boss lớn của mình như thế, trong lòng anh ta vẫn có hơi căng thẳng, có điều vừa nghĩ tới đây là diễn kịch cùng Trần Dật Thần, Trần Dật Thần chắc sẽ không trách tội, anh ta bỗng thở phào.

“Lâm tổng, người bạn học này của cậu không nói đạo lý! Cậu ta vu khống tôi…”

Trần Dật Thần còn chưa lên tiếng, Lâm Quế ngược lại ác nhân lên cáo trạng trước.

Bà ta bắt buộc phải nói trước, bởi vì mối quan hệ giữa Lâm Chí Cường và Trần Dật Thần, rõ ràng không bình thường, nếu như để Trần Dật Thần nói trước, vậy đạo lý đều chạy về phía Trần Dật Thần rồi.

Sắc mặt của Lâm Chí Cường tối đi, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Quế: “Tôi hỏi bà sao?”

“Lâm tổng… tôi…”

“Im miệng!” Lâm Quế còn muốn nói gì đó, lại bị Lâm Chí Cường không chút lưu tình cắt ngang.

Sắc mặt của Lâm Quế bỗng xanh tím, bà ta không ngờ, Lâm Chí Cường lại không cho bà ta mặt mũi như thế.

“Em gái nhỏ, em nói đi.” Trên mặt Lâm Chí Cường lại treo nụ cười ôn hòa, rất rõ ràng, Trần Dật Thần ra mặt cho Lâm Ngọc Nhi, vậy tất cả mọi chuyện chỉ cần hỏi Lâm Ngọc Nhi là được rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.