CHƯƠNG 309: NHÀ HỌ TRẦN
Trần Dật Thần đưa mắt nhìn sang Trương An, lại thấy trên mặt Trương An xuất hiện một tia giễu cợt và khinh thường: “Cậu này, Thiên Nga Trắng là sản nghiệp của ai, cậu không có tư cách biết. Cậu chỉ cần nhớ, người có Thiên Nga Trắng là sự tồn tại mà kiếp này cậu đều không chọc nổi là được.”
“Ổ?” Khóe môi của Trần Dật Thần nhếch lên, kiếp này anh cũng không chọc nổi sao?
Thương Châu nhỏ nhoi, còn có ai mà kiếp này anh cũng không chọc nổi?
“Bạn học của tôi cậu ta không chọc nổi, vậy Lâm Chí Cường tôi có tư cách chọc nổi không?!” Lâm Chí Cường trầm giọng mở miệng, anh ta cũng muốn biết, người đứng sau Thiên Nga Trắng rốt cuộc là ai, vậy mà khiến Trương An có dũng khí nói ra loại lời này.
“Lâm tổng…” Trương An cười thâm ý, sau đó lắc đầu: “Thứ cho Trương mỗ nói thẳng, người đứng sau Thiên Nga Trắng, Lâm tổng cũng không chọc nổi.”
Ào!
Cả khoảng không im phăng phắc!
Trong đại sảnh, rất thực khách đều trợn to mắt nhìn Trương An, vẻ mặt không dám tin.
Trương An rốt cuộc đang nói linh tinh gì thế?
Người đứng sau Thiên Nga Trắng, ngay cả Lâm Chí Cường cũng không chọc nổi sao?!
Trò đùa quốc dân gì thế!
Lâm Chí Cường là người phát ngôn của nhà họ Trần, Thương Châu còn có ai nhà họ Trần không chọc nổi chứ?!
Ánh mắt sửng sốt của mọi người khiến Trương An trong lúc vô hình trở nên đắc ý quên hình.
Tuy ông ta chỉ là một con chó của người đằng sau Thiên Nga Trắng, nhưng trên đời này lại có câu chó ỷ thế chủ!
Trương An ông ta tuy chỉ là một con chó sai, nhưng ông chủ đằng sau ông ta trâu bò.
Trâu bò đến mức có thể khiến ông ta đối đầu với tổng giám đốc Lâm Chí Cường của công ty Đỉnh Phong cũng không hề rơi vào thế hạ phong.
“Tôi ngược lại muốn xem thử, người đứng sau Thiên Nga Trắng của các ông đầu trâu mặt quỷ như nào.” Lâm Chí Cường lạnh lùng mở miệng, rõ ràng bị câu nói này của Trương An chọc giận.
Mắt thấy Lâm Chí Cường rút điện thoại ra, muốn điều tra bối cảnh đằng sau Thiên Nga Trắng, lúc này, Trần Dật Thần lại khẽ mỉm cười, ra mặt ngăn cản.
“Lão Lâm, không cần tra nữa, tôi biết người đứng sau Thiên Nga Trắng là ai rồi.”
Nếu như mới đầu Trần Dật Thần chỉ không dám chắc, vậy sau câu Lâm Chí Cường cũng không chọc nổi đó mà Trương An nói ra, Trần Dật Thần lại có thể hoàn toàn chắc chắn rồi.
“Trần… lão Trần cậu biết sao?” Dưới tình thế khẩn cấp, Lâm Chí Cường suýt nữa gọi Trần thiếu.
“Biết.” Trần Dật Thần gật đầu, khóe môi lộ ra nụ cười thích ý: “Hơn nữa người đứng sau Thiên Nga Trắng, cậu chắc cũng biết.”
“Tôi cũng biết sao?” Lâm Chí Cường càng mờ mịt đầu óc.
Trần Dật Thần không có nói, mà thâm ý liếc nhìn Lâm Chí Cường.
Lâm Chí Cường nảy ra một ý nghĩ, sắc mặt bỗng trở nên quái dị.
“Ông nói ông chủ hiện nay của Thiên Nga Trắng các ông là Vương tổng?” Trần Dật Thần lại đưa mắt nhìn sang Trương An.
“Phải.” Trương An không hề tránh né, trực tiếp thừa nhận, có điều sau đó ông ta lại giễu cợt liếc nhìn Trần Dật Thần, nói: “Tuy ông chủ hiện nay của Thiên Nga Trắng chúng tôi là Vương tổng, nhưng Vương tổng chẳng qua chỉ là người làm công mà thôi, ông chủ thật sự của Thiên Nga Trắng là người khác.”
“Có điều thân phận của người đó, kiếp này cậu cũng không có tư cách để biết.” Trong giọng điệu của Trương An lộ ra một sự kiêu ngạo vô cùng, ai không biết còn tưởng ông ta mới là người nắm quyền thật sự của Thiên Nga Trắng.
“Vậy sao?” Trần Dật Thần cười ý vị: “Nếu như tôi nói, tôi biết thân phận của ông ta, ông sẽ như thế nào?”
“Cậu?” Trương An liếc nhìn Trần Dật Thần một cách khinh thường, một kẻ ở rể vô ích sự, từ đâu mà lấy khẩu khí nói loại lời này.
Thân phận của ông chủ đằng sau Thiên Nga Trắng, đó chính là cơ mật trong cơ mật, cả Thương Châu, người biết thân phận của ông chủ đằng sau Thiên Nga Trắng, đều không vượt qua con số năm.
Trương An ông ta biết được vẫn là vì Vương Hải Khoát giám đốc nghiệp vụ của Thiên Nga Trắng là anh họ của ông ta.
Những người khác, cho dù là cấp bậc như Thẩm Kình Thiên cũng không biết thân phận thật sự của ông chủ đứng sau Thiên Nga Trắng.
Càng huống chi là Trần Dật Thần trước mắt?
“Cậu nếu như biết thân phận của ông chủ đứng sau Thiên Nga Trắng, vậy Trương An tôi, hôm nay quỳ xuống liếm đế giày cho cậu!” Khóe miệng của Trương An cười lạnh, dù sao đánh chết ông ta ông ta không tin, Trần Dật Thần trước mắt, có thể tiếp xúc với thông tin của ông chủ đằng sau Thiên Nga Trắng.
“Được, nhớ lấy câu nói này của ông bây giờ.” Trần Dật Thần cười nhàn nhạt, có dáng vẻ nắm chắc phần thắng.
Lâm Quế không nhịn được mà mỉa mai: “Tôi nói này cậu với phế vật chả khác gì nhau, ở đây ra vẻ khoác lác làm gì?”
“Một thằng ở rể cỏn con, thật sự coi mình là nhân vật có số má rồi, loại nhân vật cấp bậc như ông chủ đứng sau Thiên Nga Trứng cũng là người cậu có thể với tới sao?”
“Mẹ, tên phế vật này có bệnh thích giả bộ lợi hại mẹ không phải không biết, chắc là ở đâu đó nghe được tin tức tào lao gì đó, muốn lấy ra lòe trước mắt chúng ta một phen, chúng ta xem anh ta xấu mặt là được rồi.” Đường Tâm Như cũng không hề lưu tình mà giễu cợt.
Có điều Trần Dật Thần lại không có để ý hai người, mà liếc nhìn Trương An, sau đó nhàn nhàn nhả ra hai từ: “Yến Kinh.”
Đoàng!
Tuy chỉ có hai từ, nhưng đầu óc của Trương An bỗng nổ tung, giống như bị sét đánh trúng, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu rối loạn, có điều ông ta vẫn cưỡng ép tâm thần hoảng loạn lại:
“Gì… gì mà Yến Kinh? Cậu đang nói cái gì?”
“Tôi nói, ông chủ đứng sau Thiên Nga Trắng, đến từ Yến Kính.” Trần Dật Thần lại khẽ mỉm cười liếc nhìn Trương An: “Đủ rõ ràng rồi chứ?”
Nổ!
Nhất định là nổ(nói bừa)!
Trương An gào như điên trong lòng, ông ta không tin, Trần Dật Thần thật sự sẽ biết thông tin về ông chủ đứng sau Thiên Nga Trắng, bởi vì thông tin này thuộc tuyệt mật!
Trừ rất ít mấy người, căn bản không có ai có tư cách biết được!
“Là ở Yến Kinh, nhưng vậy thì như thế nào chứ?”
“Ông chủ lớn ở Yến Kinh nhiều như thế, cậu nếu chỉ dựa vào hai từ Yến Kinh mà khiến tôi phục, sợ rằng, còn không đủ!” Sắc mặt của Trương An lại khôi phục sự lạnh lùng, một câu của Trần Dật Thần vạch ra được nơi chốn của ông chủ đứng sau Thiên Nga Trắng, quả thật khiến ông ta có vài phần ngạc nhiên, nhưng ông lại không tin, Trần Dật Thần sẽ biết nhiều thông tin hơn về ông chủ đứng sau Thiên Nga Trắng.
“Còn không đủ?” Trần Dật Thần nhướn mày.
“Không đủ!” Trương An lắc đầu.
“Nhà họ Trần.” Trần Dật Thần lại nhả ra ba chữ, sau đó anh mặt mày không có biểu cảm gì liếc nhìn Trương An: “Ba từ này, đủ không?”
Xoạt!
Sắc mặt của Trương An bống tái nhợt, giống như bị một cái chuông đồng nặng đè trong trái tim, cả người không theo khống chế mà lùi lại ba bước.
Cậu ta vậy mà biết!
Cậu ta vậy mà biết!
Trương An ở trong đáy lòng không dám tin mà hét lên, cả người đã rơi vào động băng, lạnh toát từ đỉnh đầu xuống bàn chân.
Ba từ nhà họ Trần, không những đánh thẳng vào phòng tuyến cuối cùng của Trương An, cũng khiến rất nhiều thực khách trong đại sảnh rơi vào trong kinh sợ.
Nhà họ Trần!
Vậy mà là nhà họ Trần!
Ông chủ sau màn của Thiên Nga Trắng, vậy mà là nhà họ Trần!
Đây là điều mọi người thế nào cũng không ngờ được.
Ông chủ sau màn của Thiên Nga Trắng nhỏ nhoi, vậy mà là nhà họ Trần siêu cấp hào môn đứng đầu nước H!
Quả thật tây phương đàm đạo mà!
Cũng khó trách Trương An lại ngông cuồng như thế, nói ra loại lời ngay cả Lâm Chí Cường cũng không chọc nổi.
Lâm Chí Cường quả thật không chọc nổi!
Bởi vì nhà họ Trần là ông chủ của anh ta!
Trừ Trần Dật Thần, ở đây cũng không có bất kỳ ai chọc nổi!
Hoặc nói, cả Thương Châu cũng không có ai chọc nổi!