CHƯƠNG 310: GIƯƠNG MẮT NÓI DỐI
Lúc này, ngay cả sắc mặt của mẹ con Lâm Quế, đều thay đổi rồi.
Cho dù bọn họ đến từ Trung Hải, cũng đều biết uy danh của nhà họ Trần!
Sáu nhà lớn của nước H!
Hào môn nghìn tỷ trở lên!
Sức ảnh hưởng trải khắp toàn cầu!
So sánh với nhà họ Trần, bọn họ chỉ là cục shit!
Đáng chết bọn họ bọn họ cũng không ngờ, ông chủ đứng sau nhà hàng Thiên Nga Trắng nhỏ bé này, vậy mà có quan hệ với nhà họ Trần!
“Quản lý Trương, ông bây giờ còn có gì để nói không?” Trần Dật Thần mặt mày không có cảm xúc liếc nhìn Trương An, nếu như Trương An biết điều, lúc này ngoan ngoãn lấy băng ghi hình ra, nếu như không biết điều…
Suy nghĩ còn chưa chốt hạ, lại thấy Trương An hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng mở miệng: “Nói cái gì?”
“Có gì để nói chứ?”
“Ông chủ đứng sau Thiên Nga Trắng của chúng tôi quả thật đến từ Yến Kinh, nhưng cậu nói nhà họ Trần…” Trương An khựng lại, sau đó bật cười một tiếng:
“Thật sự là nói nhăng nói cuội! Ông chủ của chúng tôi, căn bản không có liên quan gì đến nhà họ Trần!”
“Ông ấy đến từ nhà họ Vương!”
Trương An buột miệng nói ra một gia tộc.
“Nhà họ Vương?”
Sắc mặt của Trần Dật Thần trở lạnh, Trương An đây là… muốn lật lọng?
Nếu như anh nhớ không nhầm.
3 tháng trước, Trần Lâm đến Thương Châu, lần đầu khi cùng anh gặp mặt thì đem tất cả sản nghiệp của nhà họ Trần ở Thương Châu giao cho anh quản lý, lúc đó Trần Lâm còn đưa cho anh một bản danh sách, trên danh sách đó, rõ ràng viết Thiên Nga Trắng là sản nghiệp của nhà họ Trần ở Thương Châu.
Có điều Trần Dật Thần lúc đó, căn bản không có để mấy sản nghiệp này ở trong lòng, chỉ là sau khi liếc qua thì trả lại danh sách cho Trần Lâm, sau đó Trần Lâm lại thuê mấy giám đốc nghiệp vụ giúp Trần Dật Thần quản lý những sản nghiệp này.
Thời gian dần trôi, Trần Dật Thần cũng gần như quên mất sự thật dưới tên mình còn có sản nghiệp của nhà họ Trần, hôm nay nếu như không phải Trương An ngông cuồng nhắc nhở, Trần Dật Thần căn bản không nhớ đến chuyện này.
“Đúng, nhà họ Vương!”
“Ông chủ đứng sau Thiên Nga Trắng là nhà họ Vương!”
“Không phải nhà họ Trần!”
Trương An cười lạnh, Thiên Nga Trắng là sản nghiệp của nhà họ Trần không sai, nhưng cả Thương Châu, người biết chuyện này lại có mấy người chứ?
Cho dù ông ta ở trước mặt Trần Dật Thần giương mắt nói dối, Trần Dật Thần có thể làm gì được ông ta?
Chỉ cần Trần Dật Thần không thể chứng minh, vậy ông ta sẽ mãi mãi ở thế bất bại!
Lời này của Trương An khiến trong đại sảnh lần nữa dậy tiếng bàn luận không dứt bên tai.
Không ít thực khách đã thở phào, trong lòng nghĩ không phải là nhà họ Trần thì tốt, không phải nhà họ Trần thì tốt.
Đương nhiên cũng có không ít thực khách, đối với lời của Trương An giữ thái độ nghi ngờ, bởi vì vừa rồi sau khi Trần Dật Thần nói ra ba từ nhà họ Trần, biểu hiện của Trương An rất là kinh sợ.
Nếu như Trần Dật Thần không có nói trúng, Trương An tại sao lại có loại thần sắc đó chứ?
“Vị này, nể tình cậu là bạn học của Lâm tổng, hôm nay mọi tổn thất cậu gây ra cho Thiên Nga Trắng chúng tôi thì không cần cậu bồi thường.”
“Cậu dẫn em gái cậu rời đi đi.” Trương An coi thường mà liếc nhìn Trần Dật Thần, nói.
Có Lâm Chí Cường ở đây, ông ta quả thật không thể làm gì Trần Dật Thần được, nhưng chỉ cần Trần Dật Thần rời khỏi phạm vi của Thiên Nga Trắng, vậy ông ta có hàng vạn cách chỉnh chết Trần Dật Thần.
Nghe thấy lời này, Lâm Quế lại không chịu, bà ta gắt lên một tiếng, giọng nói tức giận phản đối:
“Không được! Không thể để cậu ta đi được, cậu ta đi rồi, lễ phục của tôi ai đền!”
“Vị phu nhân này…” Trương An nhíu mày, vừa muốn nói để Lâm Quế và Trần Dật Thần xử lý riêng, lại thấy Lâm Chí Cường lạnh mặt mở miệng: “Tôi đền!”
“Bà Lâm, bộ lễ phục này của bà bao nhiêu tiền, tôi đền gấp đối cho bà!”
Sắc mặt của Lâm Quế cứng lại, sau đó cười tươi nói: “Lâm tổng, chuyện này sao mà được chứ? Lễ phục là em gái của tên phế vật này làm hỏng, không có liên quan đến cậu…”
Lâm Chí Cường lạnh lùng cắt ngang: “Em gái của lão Trần chính là em gái của tôi!”
“Chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi!”
“Nói đi, bà Lâm, bao nhiêu tiền! Tôi bây giờ chuyển khoản cho bà!”
“Không cần, không cần đâu, Lâm tổng, thật sự không cần, bộ lễ phục này của tôi thật sự không đáng tiền, bẩn rồi thì bẩn thôi, tôi về mua chiếc khác là được.” Lâm Quế vội lắc đầu, trên mặt là nụ cười trừ, để Lâm Chí Cường đền tiền cho bà ta, vậy chuyện hợp tác giữa tập đoàn Trung Thành và công ty Đỉnh Phong, nghĩ cũng đừng nghĩ tới nữa, không có cửa đâu.
“Tốt nhất là như thế.” Lâm Chí Cường lạnh lùng liếc nhìn Lâm Quế, chút tâm tư đó của Lâm Quế, anh ta tự nhiên biết rõ.
Nhưng loại hạng ngu xuẩn như Lâm Quế này, lại ngay từ đầu đã chặn chết cửa lớn của chuyện hợp tác giữa tập đoàn Trung Thành và công ty Đỉnh Phong rồi.
Bà đắc tội với ai không được, cứ muốn đắc tội với boss lớn của công ty Đỉnh Phong chứ?
Đắc tội với boss lớn của công ty Đỉnh Phong, còn mong tôi hợp tác với bà?
“Tài vụ, kết toán lương cho Tiểu Lâm.” Trương An nhàn nhạt mở miệng, ý tứ đuổi người rất rõ ràng.
Lâm Ngọc Nhi cẩn thận liếc nhìn Trần Dật Thần, yếu ớt nói: “Anh Trần Dật Thần, chúng ta đi thôi.”
“Đi?” Khóe môi của Trần Dật Thần nhếch lên: “Tại sao phải đi chứ?”
“Mặt của vài người còn chưa đánh đau thì đi như thế, há không phải quá hời cho bọn họ rồi.”
Đánh mặt?
Lâm Ngọc Nhi hơi sửng sốt, Trần Dật Thần còn muốn đánh mặt ai nữa?
Sự việc xử lý đến mức độ này, không phải đã quá đỗi vui mừng rồi sao?
Lâm Quế không tính toán với cô ta, Trương An không tính toán với Trần Dật Thần, điều này đã là kết quả tốt nhất rồi.
Nhưng Trần Dật Thần lại còn muốn…
“Vị này, cậu đây là có ý gì?’ Sắc mặt của Trương An trở lạnh, nể mặt của Lâm Chí Cường, ông ta đã không tính toán với Trần Dật Thần rồi, nhưng nghe ý tứ của Trần Dật Thần lại không định buông tha cho ông ta!
Thật sự là không biết sống chết!
“Không có ý gì cả.” Trần Dật Thần lắc đầu, nhàn nhạt liếc nhìn Trương An: “Tôi cho ông thêm một cơ hội cuối cùng, thành thật nói ra, ông chủ đứng sau Thiên Nga Trắng là ai.”
Sắc mặt của Trương An hơi thay đổi, không đợi ông ta mở miệng, Trần Dật Thần lại đứa ánh mắt sang Lâm Quế, lạnh lùng nói.
“Còn cả bà, Lâm Quế, tôi kêu bà xin lỗi Ngọc Nhi bà không nghe thấy sao!”
Thành thật nói ra?
Xin lỗi?
Xịt!
Mọi người ở đây không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.
Trần Dật Thần vậy mà muốn tính toán rõ ràng với Lâm Quế và Trương An?
Rõ ràng Lâm Quế và Trương An đã tha cho anh, nhưng anh lại không định tha cho hai người?
Anh dựa vào đâu?!
“Thành thật nói ra sao?” Trên mặt Trương An vụt qua một tia dữ tợn: “Nói ra cái gì?”
“Cậu này, một cái tát trước đó cậu đánh Trương mỗ, nên nói như nào?”
“Nể mặt của Lâm tổng, Trương mỗi không tính toán với cậu, nhưng cậu lại được một tấc tiến một thước…”
“Một cái tát đó là ông đáng phải nhận!” Trần Dật Thần lạnh lùng cắt ngang.
“Làm quản lý của Thiên Nga Trắng, khách hàng và nhân viên nhà mình xảy ra tranh chấp, ông không những không giúp nhân viên nhà mình nói chuyện, ngược lại không phân thị phi trắng đen đem toàn bộ lỗi đổ lên người của nhân viên nhà mình, hành vi này chính là thị phi bất phân !”
“Tôi sau khi đến, ông vốn có cơ hội bù đắp lỗi sai trước đó, nhưng ông lại chặn tôi ở trước cửa, ý đồ lấy mạnh hiếp yếu, cưỡng ép xác định sự việc, đây chính là đảo lộn trắng đen!”
“Cuối cùng, tôi bảo ông xem camera giám sát, nhưng ông lại giương mắt nói dối, đối đãi với tất cả mọi người như kẻ ngu đần, rõ ràng chính là lòng dạ nham hiểm muốn đi vào con đường tối!”
“Loại thị phi bất phân, đảo loạn trắng đen, lòng dạ nham hiểm muốn đi vào con đường tối như ông, tôi tát ông một cái thì như thế nào chứ?”
Trần Dật Thần đanh thép nói, từng câu từng chữ giống như sấm sét đánh vào tâm thần của Trương An, trực tiếp khiến sắc mặt của Trương An tái nhợt, chân mềm nhũn.