CHƯƠNG 312: CHUYỆN NHỎ HÓA KHÔNG?
Đối diện ánh mắt giận dữ của Vương Hải Khoát, Trương An không dám giấu diếm, nói ra tất cả mọi chuyện!
Trong sảnh lập tức im lặng, ai cũng không ngờ, Trương An không biết xấu hổ tới vậy, giúp đỡ Lâm Quế khi dễ một cô gái mười tám tuổi còn chưa tính, vì không muốn dính líu tới mình, còn nói dối là camera bị hư.
Rõ ràng ông chủ phía sau của Thiên Nga Trắng là Trần gia ở Yến Kinh, nhưng vì không thua cược, Trương An dám trợn to mắt nói dối.
Vô sỉ cực kỳ!
“Ngài Trần, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi bị ma quỷ sai khiến, anh tha cho tôi đi.” Trương An nhìn Trần Dật Thần cầu xin, tuy không biết Trần Dật Thần sao đến đây, nhưng ông ta biết rõ, giờ chỉ có Trần Dật Thần mới có thể quyết định ông ta đi hay ở.
“Tha cho ông?” Trần Dật Thần cười lạnh: “Sao tôi phải tha cho ông?”
“Còn nhớ tôi đã nói gì không?”
Người Trương An run run, ông ta tất nhiên nhớ rõ, mấy phút trước, Trần Dật Thần nói phải đuổi ông ta, mà khi đó ông ta không hề để ý tới lời này, cảm thấy Trần Dật Thần đang ăn nói hàm hồ, mà bây giờ…
“Bịch” một tiếng, Trương An trực tiếp quỳ ra đất.
“Ngài Trần, xin đừng đuổi tôi, mẹ tôi đang nằm viện, trong nhà có hai con đang đi học, tôi còn nợ tiền mua nhà, nếu cậu đuổi tôi, người nhà tôi sẽ không còn đường sống . .”
Trương An nước mắt giàn giụa, nhưng ánh mắt của Trần Dật Thần không hề thay đổi, lạnh lùng quát lớn: “Cút!”
“Ngài Trần …” Trương An vẫn muốn xin xỏ, nhưng Vương Hải Khoát đứng ra, trực tiếp đá Trương An ra xa.
“Ngài Trần kêu cậu cút, cậu không nghe sao!”
“Từ nay trở đi, cậu bị đuổi, lập tức, lập tức, gom đồ cút đi!” Vương Hải Khoát chỉ vào Trương An, lớn tiếng mắng, hận không thể để Trương An lập tức biến mất trước mặt mình.
Tình thế xoay chuyển.
Trương An vừa rồi còn nắm chắc thắng lợi, vênh váo tự đắc, sau cuộc gọi của Trần Dật Thần, liền thành con chuột bên đường, người thấy người đánh, ngay cả anh họ cũng không muốn nhìn thấy.
Trong nhất thời, phần đông thực khách, đều nhìn Trần Dật Thần với ánh mắt tò mò.
Bọn họ không rõ, thân phận ở rể như Trần Dật Thần, sao lại có thế lực như vậy?
Ánh mắt Lâm Quế và Đường Tâm Như lo lắng, họ cũng không ngờ, Trần Dật Thần chỉ gọi điện, đã kêu người phụ trách Thiên Nga Trắng đến, giải quyết hết các vấn đề.
Hơn nữa người phụ trách rất cung kính với Trần Dật Thần, thế lựcTrần Dật Thần, chắc chắn không đơn giản.
Nhưng, Lâm Như Tuệ đã nói, Trần Dật Thần chỉ là một người đàn ông ở rể vô dụng thôi mà?
Sao anh lại quen người của Trần gia?
“Xem camera giám sát.”
Lúc này, Trần Dật Thần lại lạnh lùng nói ra bốn chữ.
Lâm Quế lo sợ, bà ta ngượng ngùng nói: “Dật Thần, không cần xem máy theo dõi đâu, bỏ qua thôi.”
“Nếu con quen cô gái này, vậy mọi người đều là người một nhà.”
“Người một nhà, có chút mâu thuẫn, cũng là bình thường.”
“Lễ phục dì, không cần cô ấy đền.”
“Mọi người chuyện nhỏ hóa không thôi.”
Mặt Lâm Quế ngượng ngùng, nếu xem máy theo dõi, vậy danh tiếng của bà ta sẽ mất, bởi vì bà ta có lỗi trước, lễ phục bị dơ, không liên quan gì tới Lâm Ngọc Nhi.
“Chuyện nhỏ hóa không?” Trần Dật Thần cười châm chọc: “Giờ mới nhớ chuyện nhỏ hóa không?”
“Đã muộn!” Trần Dật Thần lạnh lùng, giọng điệu kiên định: “Xem!”
“Vâng, ngài Trần!”
Nét mặt Vương Hải Khoát vui vẻ, cơ hội tốt để lấy công chuộc tội thế này, ông ta sẽ không bỏ qua.
Rất nhanh, Vương Hải Khoát nét mặt hồng hào đem một chiếc lap tới.
Một ít thực khách xung quanh cũng túm lại.
Vương Hải Khoát tìm đoạn phim Lâm Quế đụng Lâm Ngọc Nhi, rồi chỉnh tốc độ chậm lại rất chuyên nghiệp.
Hành động của hai người, hiện ra rõ mồn một trước mắt mọi người.
Lâm Ngọc Nhi đang đi bình thường.
Lâm Quế không nhìn ra sau, liền đột nhiên đứng dậy, rồi đụng vào Lâm Ngọc Nhi.
Nước canh bắn ra.
Biểu cảm của Lâm Quế dần dữ tợn…
Không nghi ngờ, là Lâm Quế sai trước!
“Già vậy rồi, sao da mặt dày vậy chứ!”
“Đúng vậy, thật không biết xấu hổ mà, đều hơn năm mươi tuổi, còn chặt chém cô gái trẻ, không biết xấu hổ!”
Quần chúng giận dữ!
Phần đông thực khách, cũng không chừa thể diện cho Lâm Quế, trực tiếp mắng Lâm Quế ngay trước mặt.
Bởi vì bộ dạng của Lâm Quế, thật quá ghê tởm!
“Không… Không phải vậy, các người hiểu lầm tôi.” Mặt Lâm Quế xanh trắng, nhưng mấy lời giải thích của bà ta, ở trước sự thật, không có tác dụng.
“Nói xin lỗi!”
Trần Dật Thần lạnh lùng nhìn Lâm Quế, Lâm Quế không xin lỗi, chuyện này chưa xong đâu!
“Đồ vô dụng, cậu đừng quá đáng!” Lâm Quế sắp tức điên rồi, giờ này, người bà ta hận nhất là ai, chắc chắn là Trần Dật Thần .
Nếu không phải Trần Dật Thần, hôm nay bà ta sẽ không mất mặt như vậy.
“Tôi nói lần cuối, xin lỗi!” Trong mắt Trần Dật Thần hiện lên một tia lạnh lẽo.
Tia lạnh lẽo này, lập tức khiến Lâm Quế sợ hãi.
“Được rồi, tôi xin lỗi là được chứ gì.” Lâm Quế chịu thua.
Xoay người, nói nhỏ nhẹ với Lâm Ngọc Nhi: “Rất xin lỗi.”
“Không thành khẩn, nói một lần nữa.” Mặt Trần Dật Thần không chút thay đổi.
Lâm Quế cắn răng một cái, xoay người, cúi đầu, lớn tiếng nói: “Rất xin lỗi, là tôi sai rồi!”
“Không… Không sao.” Lâm Ngọc Nhi hơi sợ, cho tới giờ, đầu óc cô ta vẫn hơi mơ hồ, cô ta không thể tin được, người đàn bà ngang ngược như Lâm Quế, cuối cùng lại xin lỗi cô ta.
“Đi thôi.”
Trần Dật Thần mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tay cô ta.
Lâm Chí Cường lạnh lùng nhìn liếc qua một cái cảnh cáo, đứng dậy đi theo.
Thấy Lâm Chí Cường rời đi, Đường Tâm Như cũng nóng nảy: “Tổng giám đốc Lâm, chuyện hợp tác?”
“Cút đi!” Đáp án của Lâm Chí Cường vẫn đơn giản như cũ: “Từ nay trở đi, Tập đoàn Trung Thịnh, đừng mơ hợp tác gì với Công ty Đỉnh Phong!”
“Nhớ kỹ, là bất cứ thứ gì!”
“À!”
Gương mặt hai mẹ con đều trắng bệch đi.
Lâm Chí Cường nói quyết đoán như vậy, vậy hợp tác của Tập đoàn Trung Thịnh và Công ty Đỉnh Phong, chỉ sợ hoàn toàn không có.
“Tên vô dụng! Đều do tên vô dụng kia, tức chết mà!” Lâm Quế tức giận dậm chân, vì Trần Dật Thần gây sự, hợp tác giữa Tập đoàn Trung Thịnh và Công ty Đỉnh Phong, có thể nói là hoàn toàn thất bại.
Lần này bà ta đi Thương Châu, chẳng những không được gì, hơn nữa đắc tội Lâm Chí Cường, nếu về, tất nhiên có thể bị ban giám đốc trách móc, vị trí phó quản lí khó giữ , không bị đá khỏi Tập đoàn Trung Thịnh đã tốt rồi.
“Mẹ, không cần giận, để tên vô dụng này đắc ý vài ngày! Đến tiệc mừng thọ của ông nội tháng sau, chúng ta có cách báo thù lại.” Đường Tâm Như cắn răng, giận dữ nói.
“Mừng thọ ông nội con?” Lâm Quế ngạc nhiên: “Tên vô dụng kia sẽ đi sao?”
“Nhất định sẽ đi.” Đường Tâm Như chắc chắn: “Dì Ba đã bảy tám năm không gặp ông nội, trước kia bà ấy không có mặt mũi gặp, vì bà ấy sống không tốt, giờ bà ấy có nhà cấp cao, lại sống tốt như vậy, tất nhiên sẽ nghĩ khoe khoang, mà tiệc mừng thọ của ông, chính là cơ hội tốt nhất để bà ấy khoe!”
“Cho nên lúc bà ấy tới, chắc chắn sẽ đưa Hạ Nhược Y và tên vô dụng kia theo.”