CHƯƠNG 322: ĐẠI MINH TINH SỞ THANH TỪ
“Tôi là ai, anh vẫn còn chưa có tư cách biết đâu.” Trần Dật Thần lắc đầu, khỉ gầy trước mắt cùng với vượn đen vừa mới bị anh phế đi, hai người bọn họ rõ ràng đều là sát thủ.
Loại người giống như là sát thủ là thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, địa vị trong giới võ đạo chẳng khác gì con chuột chạy ngang qua đường, gần như là đến mức ai nấy cũng đều kêu đánh.
Cho nên tất nhiên Trần Dật Thần không có khả năng cho khỉ gầy sắc mặt tốt.
Không có tư cách biết à?
Sắc mặt của khỉ gầy trở nên âm u, sau khi liếc mắt nhìn Trần Dật Thần, đúng là anh ta cũng không quay đầu lại mà trực tiếp nhảy xuống từ trên lầu hai.
“Sư thúc…”
Trần Trạch Văn nhìn thoáng qua Trần Dật Thần, dùng ánh mắt hỏi Trần Dật Thần xem có cần phải đuổi theo hay không.
Trần Dật Thần lắc đầu.
Không cần thiết.
Cái tên sát thủ khỉ gầy này e là Ám Kình sơ kỳ, một mình Trần Trạch Văn căn bản cũng không đuổi theo kịp.
Trừ phi anh ra tay, anh mà ra tay rồi thì có thể đuổi kịp, nhưng mà ở một nơi đông người như là ga tàu cao tốc, có nhiều ánh mắt đang theo dõi, anh mà ra tay thật khó tránh khỏi sẽ bị lộ thực lực của mình.
Vì một sát thủ mà để lộ thực lực của mình, chuyện mua bán lỗ vốn như thế này, Trần Dật Thần sẽ không làm.
“Cô chủ, cô có sao không?”
Lúc này người đàn ông mặc đồ đen tên là Tiểu Huyền đi đến trước mặt của cô gái trẻ tuổi, lúc nãy bốn người bọn họ bị vượn đen và khỉ gầy đánh lén không đến mười giây liền hao tổn hết ba người, hiện tại anh ta chỉ là một người duy nhất có thể đứng dậy.
“Không có việc gì hết.” Cô gái trẻ tuổi lắc đầu.
Mặc dù là ngoài miệng nói không có chuyện gì, nhưng mà âm thanh của cô gái trẻ tuổi lúc này vẫn có mấy phần run rẩy, hiển nhiên là vẫn còn chưa tỉnh táo lại từ trong nguy hiểm lúc nãy.
Ở nơi như là trạm cao tốc, lại xuất hiện sát thủ, quả thật làm cho cô ta cảm thấy phải bất ngờ.
Mà đối phương ngụy trang có thể gọi là hoàn mỹ, không hề có chút sơ hở nào.
Đầu tiên là giả dạng làm hành khách để tiếp cận bọn họ, sau đó lợi dụng tranh chấp yếu thế làm bọn họ sinh ra tâm lý xem thường, buông lỏng cảnh giác.
Sau đó nữa khỉ gầy móc ra một hộp thuốc lá trông có vẻ như bình thường, đột nhiên lại bùng phát.
Hành động hết sức chặt chẽ.
Nếu như không có Trần Dật Thần, chỉ sợ là ngày hôm nay bọn họ sẽ phải bỏ mạng ở nơi đây.
Sau khi hít một hơi thật sâu, cô gái trẻ đi đến trước mặt của Trần Dật Thần, tháo khẩu trang ra, lộ ra một gương mặt xinh đẹp đủ để mặt trăng phải ghen tị.
Gương mặt tuyệt mỹ này để tất cả những người ở đây trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
“Sở Thanh Từ.”
Một lát sau, có không ít người lên tiếng kinh hô.
“Trời đất ơi, thật sự là cô ấy đó, sao cô ấy lại xuất hiện ở Thương Châu vậy.”
“Không biết nữa, gần đây cũng đâu có truyền ra tin tức cô ấy quay phim ở Thương Châu đâu chứ.”
“Tôi phải đi chết đây, ai nói cho tôi biết đi, cảnh tượng trước mắt rốt cuộc có phải là thật hay không vậy?”
“Hai người lúc nãy là có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao bọn họ lại muốn giết Thanh Từ.”
“Chắc có thể là đang quay phim.”
“Quay phim quay cái rắm ấy, không nhìn thấy một cái camera nào hết, sao có thể là quay phim được, tôi thấy dáng vẻ của hai người đó hình như là thật sự muốn giết Thanh Từ đó.”
“Nói như vậy, hai người bọn họ là sát thủ hả?”
“Rất có thể, nhưng mà đã bị cậu trai này giải quyết rồi.”
Xung quanh ồn ào nghị luận, tất nhiên là Trần Dật Thần nghe thấy không sót một chữ nào.
Người phụ nữ này lại là minh tinh, Trần Dật Thần nhíu mày nhìn thoáng qua Sở Thanh Từ, đây là điều mà anh không hề ngờ tới.
“Xin chào, tôi tên là Sở Thanh Từ.”
Mặc dù bên tai là tiếng nghị luận không dứt, nhưng mà cô gái trẻ làm như là mình không hề nghe thấy, tự nhiên hào phóng vươn tay ra.
“Trần Dật Thần.”
Mặc dù là trong lòng của anh đang bị che phủ bởi sự nghi hoặc, nhưng mà Trần Dật Thần vẫn đưa tay ra nắm tay với cô gái trẻ.
Bàn tay của phụ nữ rất mềm mại, giống như là không có xương.
“Anh Trần, cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Khóe miệng của Sở Thanh Từ cong lên một nụ cười ngọt ngào, lúc cô ta nói chuyện ánh mắt vẫn như có như không mà đánh giá Trần Dật Thần, dường như là muốn nhìn ra thứ gì đó từ trên mặt của Trần Dật Thần
Nhưng mà biểu hiện của Trần Dật Thần lại vô cùng bình tĩnh: “Không cần khách khí.”
Lông mày xinh đẹp của Sở Thanh Từ nhíu lên, chẳng lẽ là người đứng trước mắt không biết cô ta?
“Anh Trần, vừa mới nói Ngô Đông Hải… là ai vậy?” Sở Thanh Từ nhịn không được mà hỏi vấn đề này, cô ta cũng không biết lai lịch của vượn đen và khỉ gầy, nhưng mà có vẻ như Trần Dật Thần biết một vài chuyện.
“Một người bạn cũ.” Trần Dật Thần cười nhạt một tiếng.
“Bạn cũ à?” Sắc mặt Sở Thanh Từ có chút quái dị, câu nói bạn cũ này của Trần Dật Thần hiển nhiên còn có ý nghĩa khác, Ngô Đông Hải đó tuyệt đối không phải là bạn cũ của Trần Dật Thần, ngược lại có lẽ là người còn có thù hằn lớn với Trần Dật Thần.
Mặc dù là trong lòng thắc mắc, nhưng mà Trần Dật Thần rõ ràng không muốn nhiều lời, Sở Thanh Từ cũng rất biết điều mà không hỏi nhiều nữa.
“Anh Trần, nơi này không phải là nơi để nói chuyện, nếu như anh Trần cảm thấy thuận tiện thì có thể đi cùng tôi…” Sở Thanh Từ vốn dĩ muốn chuyển sang nơi khác để nói chuyện phiếm với Trần Dật Thần vài câu, nhưng mà lời vẫn còn chưa nói hết thì đã bị Trần Dật Thần cắt ngang.
“Thật ngại quá cô Sở, tàu đã sắp đến rồi, tôi còn có chuyện.” Trần Dật Thần nhìn thoáng qua thời gian rồi nói, chuyến xe vào lúc bảy giờ, hiện tại đã là sáu giờ bốn mươi tám, đang bắt đầu soát vé.
Sở Thanh Từ nghẹn họng, mắt nhìn thấy Trần Dật Thần sắp rời khỏi, cô ta không khỏi trở nên gấp gáp: “Chờ đã anh Trần, anh có thể để lại phương thức liên lạc không? Thanh Từ còn có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo anh Trần.”
Trần Dật Thần nhíu nhíu mày, lấy điện thoại di động ra: “Đây làm messenger của tôi, cô Sở quét một cái đi.”
“Cảm ơn anh Trần.” Vẻ mặt của Sở Thanh Từ vui mừng, vội vàng lấy điện thoại di động ra.
Hình ảnh này làm cho tất cả các quần chúng đang nhiều chuyện ở xung quanh đều mở to hai mắt mà nhìn.
“Cô còn dám nói đây không phải là quay phim nữa hả, cái này nếu như không phải là quay phim, vậy thì tôi sẽ ăn cái điện thoại kia đó.”
“Hình như thật sự là đang quay phim.” Có người cười ngượng ngùng.
“Không phải là hình như đâu, là chắc chắn đó. Sao Thanh Từ có thể chủ động muốn phương thức liên lạc của người khác được chứ.”
“Đúng vậy, người khác muốn phương thức liên lạc của Thanh Từ còn không kịp nữa là.”
“Còn tưởng rằng là thằng nhóc này thật sự là anh hùng cứu mỹ nhân cứu được cô Sở nữa đó, hóa ra là đang quay phim.”
Người qua đường vây xem có phản ứng như thế này, Sở Thanh Từ và Trần Dật Thần hoàn toàn không đoán trước được.
Sở Thanh Từ vốn dĩ còn đang suy nghĩ phải giải thích với truyền thông chuyện sát thủ lần này như thế nào, nhưng mà trước mắt không cần nữa rồi.
Sau khi Trần Dật Thần đi khỏi, Sở Thanh Từ ngọt ngào nở nụ cười, tự nhiên hào phóng vươn tay ra lên tiếng chào hỏi với mọi người xung quanh.
“Chào mọi người, tôi là Sở Thanh Từ.”
“Rất xin lỗi đã ảnh hưởng đến mọi người, lúc nãy những gì mà mọi người nhìn thấy chính là một bộ phim mà gần đây Thiên Ngu đang quay, bộ phim này là phim mới, nó sẽ được chiếu trên các rạp chiếu phim lớn vào cuối năm sau, hẹn gặp lại mọi người.”
“Vì để đảm bảo cho doanh thu phòng vé của bộ phim mới, xin mọi người không nói ra tất cả những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm, nay phải giữ bí mật cho Thanh Từ nha.”
Nụ cười ngọt ngào của Sở Thanh Từ rất có sức hút, mặc dù là lời nói là của cô ta có trăm nghìn chỗ hở, người sáng suốt nhìn kỹ liền có thể nhìn ra được chỗ không thích hợp.
Nhưng mà đa số hành khách ở hiện trường lại căn bản không nghĩ nhiều như vậy, tất cả đều tin đó là thật.
“Nữ thần Thanh Từ yên tâm đi, nửa chữ tôi cũng sẽ không nói ra khỏi miệng.”
“Chúc mừng bộ phim mới của nữ thần Thanh Từ sẽ nổi bật.”
“Nữ thần Thanh Từ, tôi yêu cô.”
Trong đại sảnh vang lên tiếng hét chói tai.
Một vụ ám sát được cho là gây chấn động cả nước đã thật sự bị đè xuống bởi vì mấy câu nói của Sở Thanh Từ.
Mấy phút sau, một đám cảnh sát vũ trang mặc đồ đen mang theo súng chạy đến, đội y tế, nhân viên quản lý ga cao tốc, và các quan chức cấp cao của Thương Châu cũng lần lượt chạy tới.