Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 337



CHƯƠNG 337: HỘI NGUYÊN LÃO NHÀ HỌ TRẦN

Sau khi ra khỏi nhà họ Vương thì thời gian đã đến chiều tối.

Trần Dật Thần lấy điện thoại di động ra thì thấy lão tam Hoàng gửi vị trí của khách sạn đã đặt trước.

Cẩm Giang Chi Tinh là một khách sạn năm sao cực kì nổi tiếng của thành phố Trung Hải, ở đó một đêm ít nhất cũng phải sáu triệu trở lên.

Trần Dật Thần mỉm cười, chuẩn bị đón xe tới, lúc này điện thoại trong túi lại vang lên.

Điện thoại hiển thị tên người gọi là Tần Cung Diễm.

Tần Cung Diễm?

Sao bà ta lại gọi điện thoại cho mình vào lúc này?

Trần Dật Thần hơi nghi ngờ một chút, lập tức ấn nút nghe.

“Bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Trung Hải.”

“Tôi biết cậu ở Trung Hải, tôi hỏi vị trí cụ thể của cậu.” Giọng điệu của Tần Cung Diễm hơi mất kiên nhẫn.

“Cẩm Tú Quốc Tế.”

“Cậu đến đó làm gì? Cậu có biết là hiện tại có hai nhóm người đang điều tra cậu hay không?”

“Biết, sao vậy?” Trần Dật Thần khẽ gật đầu, giọng điệu không ngạc nhiên chút nào.

Từ sau khi ra đường sắt cao tốc đứng, anh cũng cảm giác được có hai nhóm người đang theo dõi anh, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, một trong hai nhóm người đó hẳn là người đứng sau Sở Thanh Từ, một nhóm khác thì là người đứng sau Vượn đen và Khỉ ốm.

“Biết mà cậu còn chạy lung tung bốn phía?” Tần Cung Diễm lườm một cái.

“Không thì thế nào?” Trần Dật Thần cười khổ, từ khi anh ra tay cứu Sở Thanh Từ trở đi thì đã dính vào nhân quả, tất nhiên người đứng sau Sở Thanh Từ và Vượn đen, Khỉ ốm cũng sẽ không buông tha cho anh, nhân tố không ổn định này, bị điều tra chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Tần Cung Diễm không nói gì, được một lúc sau bà ta mới tức giận mở miệng:

“Cậu có biết thân phận của cô gái nhỏ mà cậu cứu lúc trưa không?”

“Không biết.” Trần Dật Thần lắc đầu, anh chỉ biết là Sở Thanh Từ là đại minh tinh nổi tiếng ba miền, nhưng thân phận cụ thể của Sở Thanh Từ thì lại hoàn toàn không biết gì cả. Tuy nhiên xét từ tình thế đi ra của Sở Thanh Từ thì thân phận Sở Thanh Từ chắc chắn không đơn giản.

“Cô ta là người nhà họ Sở.” Tần Cung Diễm thản nhiên phun ra sáu chữ cái.

“Nhà họ Sở?” Con ngươi Trần Dật Thần bỗng nhiên rút lại, đáy lòng không khỏi dâng lên một cơn sóng gió động trời, Tần Cung Diễm nói… Không phải là nhà họ Sở đó chứ?

“Bây giờ biết sợ rồi?” Dường như nghe được sự kinh hãi trong giọng nói của Trần Dật Thần, Tần Cung Diễm không khỏi nhếch khóe miệng lên một vòng mỉa mai.

Trần Dật Thần hít sâu một hơi, cũng không nói lời nào, nếu như Sở Thanh Từ thật sự là xuất thân từ nhà họ Sở đó thì e rằng lần này anh dính vào nhân quả thật sự có chút lớn.

“Trần Dật Thần, cậu cũng được lắm, bên Hạ Nhược Y còn chưa dứt khoát, bên này lại có quan hệ với cô cả nhà họ Sở, không phải cậu muốn tới nhà họ Sở ở rể chứ?” Tần Cung Diễm lại giễu cợt một câu.

“Bà nghĩ nhiều quá.” Trần Dật Thần hít sâu một hơi, đè nén nỗi khiếp sợ trong lòng, bình tĩnh mở miệng.

“Tôi nghĩ nhiều hay không thì trong lòng cậu rõ ràng.” Tần Cung Diễm cười khẩy chế nhạo một câu.

“Chuyện nhà họ Sở, tôi không muốn nhiều lời với cậu, hôm nay tôi gọi điện thoại cho cậu là có hai tin muốn nói cho cậu biết, một tin tốt và một tin xấu, cậu nghe tin nào trước?”

“Tin tốt.” Trần Dật Thần dừng một chút rồi nói.

“Tin tốt?” Giọng điệu Tần Cung Diễm có chút lười biếng: “Tin tốt chính là hiện tại cô vợ bé nhỏ của cậu đã đến Trung Hải bình an, người của tôi đã bảo vệ cô ấy rất tốt, cậu hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề an toàn của cô ấy.”

“Mặt khác, ngày mai tôi sẽ để cho cô ấy tiếp nhận Công ty Y Dược dưới danh nghĩa của tôi, trở thành Tổng giám đốc điều hành, cho nên cậu cũng không cần lo lắng cô ấy không có việc gì làm.”

“Cảm ơn, tin xấu thì sao?” Trần Dật Thần khẽ gật đầu, có Tần Cung Diễm ở đây thì vấn đề an toàn của Hạ Nhược Y quả thực là không cần lo lắng.

“Tin xấu?” Khóe miệng Tần Cung Diễm nhếch lên một chút cân nhắc: “Cậu xác định muốn nghe sao?”

“Xác định, bà nói đi.” Trần Dật Thần thở dài, chỉ cần Hạ Nhược Y không sao, tin tức gì với anh mà nói cũng không coi là xấu.

“Được, vậy tôi nói. Lúc chiều, nhà họ Trần dựa vào việc cậu phế bỏ Trần Anh Nhu, tổ chức cuộc họp hội nguyên lão khác.”

“Chủ đề của cuộc họp là có nên tiếp tục giữ lại thân phận người thừa kế nhà họ Trần của cậu không. Cậu đoán xem kết quả cuối cùng như thế nào?” Tần Cung Diễm đầy hứng thú hỏi.

“Thân phận người thừa kế tiếp tục giữ lại, nhưng từ nay về sau tôi không được tiếp tục sử dụng bất kì nguồn lực gì của nhà họ Trần.” Trần Dật Thần thản nhiên mở miệng.

“Thế mà cậu biết?” Giọng điệu của Tần Cung Diễm có một chút kinh ngạc.

“Biết chuyện này rất kỳ quái sao?” Trần Dật Thần hỏi lại, mặc dù anh chưa từng tiến vào trung tâm của nhà họ Trần nhưng anh lại rất rõ ràng thế lực cấu thành nhà họ Trần.

Bề ngoài, hội nguyên lão gồm mười ba phòng nguyên lão tạo thành, là cấp quyết định cao nhất các sách lược của nhà họ Trần, có quyền quyết định các vấn đề lớn nhỏ trong nhà họ Trần, thậm chí ngay cả gia chủ cũng có thể do hội nguyên lão quyết định lựa chọn.

Nhưng trên thực tế, người chân chính nắm nhà họ Trần trong tay chỉ có một, đó chính là Trần Ứng Long.

Trần Ứng Long là gia chủ nhà họ Trần duy nhất có quyền lực áp đảo hội nguyên lão trong gần trăm năm nay.

Quyết định của ông ta, cho dù là hội nguyên lão cũng không dám phản bác.

Trần Dật Thần biết rõ điểm này.

Nếu như lúc trước người lập anh làm người thừa kế nhà họ Trần không phải Trần Ứng Long mà là bất kì người nhà họ Trần nào khác thì e rằng anh chết một ngàn lần còn chưa hết.

Tuy nhiên không phản bác thì không phản bác, nhưng những người nhà họ Trần khác cũng sẽ quyết không ngồi yên nhìn anh tùy ý làm bậy, ví dụ như việc phế bỏ Trần Anh Nhu đã động chạm vào vảy ngược của cấp cao nhà họ Trần.

Hôm nay Trần Dật Thần có thể phế bỏ Trần Anh Nhu thì ngày mai liền có thể phế bỏ những người tài khác của nhà họ Trần, đây là chuyện mà rất nhiều cấp cao nhà họ Trần tuyệt đối không thể khoan nhượng được.

Cho nên mới cuộc họp hội nguyên lão lần này.

Quyết định của Trần Ứng Long họ không có cách nào thay đổi, nhưng họ lại có thể lợi dụng sơ hở, hạn chế Trần Dật Thần.

Mà biện pháp hạn chế Trần Dật Thần tốt nhất chính là sau này không cho Trần Dật Thần điều động bất kì nguồn lực nào dưới danh nghĩa nhà họ Trần, biến Trần Dật Thần thành một người thừa kế nhà họ Trần chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

Loại kết quả này, ngay từ ngày phế bỏ Trần Anh Nhu, Trần Dật Thần cũng đã nghĩ đến.

Điều mà Trần Dật Thần không nghĩ tới chính là kết quả này lại đến muộn như vậy.

“Nếu đã biết, cậu có gì muốn nói không?” Tần Cung Diễm cười hỏi, mặc dù hiện tại Trần Dật Thần trên danh nghĩa vẫn là người thừa kế nhà họ Trần, nhưng trên thực tế, anh lại không có bất cứ liên quan gì với nhà họ Trần.

Khối tài sản nghìn tỷ của nhà họ Trần, từ nay về sau anh không có bất kỳ tư cách gì điều động, trừ khi Trần Ứng Long một lần nữa lên tiếng, thay đổi quyết định của hội nguyên lão.

“Không có gì muốn nói.” Trần Dật Thần lắc đầu, nói: “Tôi vốn không ôm bất kì hi vọng gì đối với nhà họ Trần.”

Tần Cung Diễm có chút yên lặng, Trần Dật Thần có vẻ như thật sự không có gì hứng thú đối với thân phận người thừa kế nhà họTrần này, nếu có hứng thú thì ba tháng trước, khi Trần Ứng Long tuyên bố anh là người thừa kế nhà họ Trần, anh nên về Yến Kinh.

“Cậu và tên kia thật sự rất giống nhau, năm đó anh ấy cũng đã nói những lời giống như vậy.” Tần Cung Diễm đột nhiên thở dài, nói một câu khiến Trần Dật Thần lơ ngơ.

Tên kia? Không phải Tần Cung Diễm đang nói Trần Hạo Thiên người ba được hời của mình chứ?

Trần Dật Thần nhíu mày, năm đó Trần Hạo Thiên cũng không có hứng thú đối với vị trí người thừa kế nhà họ Trần sao?

Tại sao vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.