Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 349



CHƯƠNG 349: SINH SỰ?

Anh chỉ muốn tìm một lý do, để đuổi Trần Dật Thần ra khỏi công ty thôi.

Không đạt được thành tích, lý do này đủ để giải thích với Vương Hoằng Nghị rồi.

Lý Lạc siết chặt nắm đấm, hơi tức giận, rõ ràng Lý Thế Bình muốn đuổi anh và Trần Dật Thần ra khỏi công ty, sao lại có người ức hiếp người khác như thế chứ?

Lý Lạc đang định giãi bày mấy câu với Lý Thế Bình, nhưng Trần Dật Thần lại lạnh lùng nói: “Nếu tôi đàm phán được thì sao?”

“Cái gì? Đàm phán được?” Lý Thế Bình sửng sốt, một lúc sau, anh mới phản ứng lại, Trần Dật Thần nói đàm phán được là có ý gì, sắc mặt nhất thời trở nên khác thường nói: “Tôi nói này Trần Dật Thần, có phải đầu óc cậu có vấn đề đúng không? Hay là… cậu không nghe rõ Lý Lạc mới nói gì?”

“Bệnh viện Đông Đình là viện điều dưỡng chuyên dành cho các cán bộ cao cấp ở Trung Hải! Đồng thời cũng là bệnh viện tư nhân lớn nhất Trung Hải, chứ không phải tiệm thuốc nhỏ có thể bắt gặp khắp mọi nơi ở bên ngoài đâu!”

“Dù tôi đích thân đi tới đó, cũng không đàm phán được, huống hồ là cậu?” Lý Thế Bình cười chế giễu, vẻ mặt đầy khinh thường, anh không biết Trần Dật Thần lấy đâu ra bản lĩnh để nói ra câu này, theo anh thấy, Trần Dật Thần cư xử như vậy là do đầu óc có vấn đề.

“Tôi nói, nếu tôi đàm phán được thì sao?” Trần Dật Thần hoàn toàn phớt lờ lời chế giễu của Lý Thế Bình, vẫn bình tĩnh hỏi anh ta một câu.

Vẻ mặt bình tĩnh này của anh đã chọc tức Lý Thế Bình, anh ta căm hận liếc nhìn Trần Dật Thần nói: “Nếu cậu có thể đàm phán được, tôi sẽ nhường chức trưởng phòng tiêu thụ này của tôi cho cậu ngồi!”

“Được, hai tiếng nữa.” Trần Dật Thần khẽ cười đáp.

“Hai tiếng gì?” Lý Thế Bình hơi sửng sốt.

“Anh có thể làm trưởng phòng tiêu thụ thêm hai tiếng nữa, hai tiếng sau, vị trí trưởng phòng tiêu thụ nên đổi người rồi.” Trần Dật Thần lạnh nhạt nói.

“Cậu là thằng ngốc à?” Lý Thế Bình bật cười, ai cho tên vô dụng này can đảm để nói ra câu này vậy, ông trời à?

“Tôi có phải thằng ngốc hay không thì hai tiếng sau anh sẽ biết ngay thôi.” Trần Dật Thần cười, không nói gì với Lý Thế Bình nữa, mà xoay người rời khỏi văn phòng.

“Anh Thần…” Lý Lạc mơ màng, Trần Dật Thần đang nói vớ vẩn gì thế? Anh ấy thật sự định tới bệnh viện Đông Đình để rước lấy nhục ư?

Sau khi rời khỏi văn phòng Lý Thế Bình, Lý Lạc vội đuổi theo Trần Dật Thần.

“Anh Thần, Lý Thế Bình chỉ muốn đuổi chúng ta ra khỏi công ty thôi, anh ta hoàn toàn không muốn cho chúng ta đàm phán được hợp đồng với bệnh viện Đông Đình.” Lý Lạc tức giận bất bình nói.

“Tôi biết.” Trần Dật Thần hờ hững đáp.

“Anh biết mà còn nói thế với anh ta?” Lý Lạc hơi ngạc nhiên.

“Nếu không thì sao? Chúng ta ngoan ngoãn đi đàm phán chuyện hợp tác với Đông Đình, ngộ nhỡ đàm phán được, lại để một mình anh ta ôm hết công lao à?” Trần Dật Thần khẽ cười hỏi ngược lại, Lý Thế Bình quyết tâm muốn tính kế anh, anh không thể để mặc mình bị tính kế như thế được, mà phải nghĩ cách để anh ta trả giá một chút, nếu thật sự không thể đàm phán được, cùng lắm anh và Lý Lạc sẽ bị đuổi ra khỏi công ty.

“Không phải, anh Thần, anh thật sự tự tin mình có thể lấy được hợp đồng với bệnh viện Đông Đình à?”

“Tôi không biết, nhưng chúng ta có thể thử một chút.” Trần Dật Thần lắc đầu, anh vốn định dẫn Lý Lạc tới đó ngay, nhưng sau khi nghe Lý Thế Bình nói thế, anh lại thay đổi ý định.

Mấy ngày trước, anh đã gặp mặt viện trưởng bệnh viện Đông Đình.

Đó là Khương Trung Đình.

Mặc dù anh và Khương Trung Đình chỉ mới gặp mặt một lần, không thể xem là có quan hệ thân thiết, nhưng Thạch Phá Quân lại là bạn thân của ông ta, chưa chắc Khương Trung Đình đã nể mặt anh, nhưng chắc chắn sẽ nể mặt Thạch Phá Quân.

Đây mới là bản lĩnh của Trần Dật Thần.

“Thử một chút…” Lý Lạc ủ rũ như quả bóng xì hơi, anh vốn tưởng rằng Trần Dật Thần rất tự tin mới có thể nói ra câu này, ai ngờ vừa quay đầu lại, anh ấy đã nói thử một chút.

Những nơi như bệnh viện Đông Đình, thì anh có thử chục ngàn lần, cũng chẳng ra kết quả gì.

“Nếu cậu tin tôi thì cứ đi theo tôi, hai tiếng sau, tôi sẽ cho cậu làm trưởng phòng tiêu thụ.” Trần Dật Thần cười nói, mấy ngày nay Lý Lạc đã giúp anh rất nhiều, hơn nữa còn vì anh mà chọc giận Lý Thế Bình, nên anh muốn trả ơn anh ta.

“Hả?” Lý Lạc há miệng, vẻ mặt không dám tin, anh thật sự không biết nên nói gì với Trần Dật Thần.

Rốt cuộc anh ấy tự tin? Hay tự phụ?

Ngay cả câu cho anh làm trưởng phòng tiêu thụ cũng dám nói ra.

Mặc dù trong lòng hoài nghi, nhưng cơ thể Lý Lạc lại rất thành thật, Trần Dật Thần vừa rời đi, anh đã theo sát phía sau.

Sau khi đi ra ngoài, hai người xuống thẳng bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Mặc dù Lý Lạc là nhân viên cấp thấp nhất trong công ty, nhưng mấy năm nay tiết kiệm tích góp cũng mua được một chiếc ô tô điện.

Đây là xe Santana second-hand, cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng Lý Lạc lại rất trân trọng, hầu như cứ cách mấy ngày lại lau chùi một lần, nên trông rất mới.

Trần Dật Thần ngồi ghế phụ, để Lý Lạc lái xe, hai người tới thẳng bệnh viện Đông Đình.

Tới bệnh viện, Trần Dật Thần không gọi cho Thạch Phá Quân ngay, mà định tìm Khương Trung Đình đàm phán trước, nếu anh có thể hoàn thành nhiệm vụ này, thì không cần phải làm phiền Thạch Phá Quân nữa.

Ai ngờ anh vừa bước vào tòa nhà bệnh viện, thì một bóng người xinh đẹp bỗng va vào ngực anh.

“Ôi ya.” Người đó bị đau nên không khỏi thốt lên.

Trần Dật Thần cũng lảo đảo, sao lại là cô ta?

“Anh đi đường kiểu gì thế hả? Không có mắt à… Sao lại là anh?” Cô gái xinh đẹp đó ôm trán trắng mịn của mình, vốn định mắng thêm mấy câu, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy người trước mặt là Trần Dật Thần, nên há miệng, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Bác sĩ Khương, chào cô.” Trần Dật Thần khẽ cười, người trước mặt là Khương Ngọc Đình – bác sĩ phụ trách của lão tam Hoàng, mà anh đã gặp ở bệnh viện mấy ngày trước.

“Chào cái gì mà chào? Đầu tôi sắp bị anh đụng móp rồi này.” Khương Ngọc Đình khẽ lầm bầm, với giọng điệu đầy oán giận, cô thật sự nghi ngờ, cơ ngực Trần Dật Thần được làm bằng sắt, lúc nãy khi cô va vào người anh, giống hệt như va vào tấm sắt.

“Tôi xin lỗi, lúc nãy do tôi không nhìn đường, thành thật xin lỗi cô.” Trần Dật Thần gượng cười, mặc dù cô gái Khương Ngọc Đình này mạnh miệng như thế, nhưng lòng dạ lại không xấu.

“Anh xin lỗi rồi thì thôi, anh nói trước đi lần này anh tới bệnh viện chúng tôi làm gì? Có phải anh lại muốn sinh sự nữa đúng không?” Khương Ngọc Đình nhìn Trần Dật Thần cảnh giác, cô vẫn chưa quên mấy ngày trước trong bệnh viện, anh đã dùng một viên đan dược đen thui thùi lùi, vả vào mặt toàn bộ bác sĩ chủ nhiệm trong bệnh viện, ngay cả Tôn Thanh Phong – y giả nổi tiếng cũng thất bại dưới tay anh.

“Bác sĩ Khương, cô nghĩ nhiều rồi, lần này tôi tới đây để tìm viện trưởng Khương.” Trần Dật Thần nói.

“Anh tìm ba tôi? Anh tìm ông ấy làm gì?”

“Tôi thay mặt Y Dược Khang Mỹ tới đây để bàn chuyện hợp tác.” Trần Dật Thần cười nói.

“Anh là người bên Y Dược Khang Mỹ?” Khương Ngọc Đình mở to đôi mắt xinh đẹp.

“Trước đây thì không, nhưng giờ thì đúng vậy.” Trần Dật Thần khẽ cười đáp.

“Anh tới vì lô thuốc chống ung thư đúng không?” Khương Ngọc Đình mở to đôi mắt xinh đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.