Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 412



CHƯƠNG 412: AI AI CŨNG TÍNH KẾ

Nếu đã như vậy, chỉ có thể nói rõ một vấn đề.

Đằng sau Lâm Ngọc Nhi, đích thực là có một vị tông sư!

Hơn nữa mối quan hệ giữa vị tông sư này và Lâm Ngọc Nhi, rất không đơn giản.

Kình khí căn nguyên mà ông ta để lại trong cơ thể Lâm Ngọc Nhi, ít nhất cũng phải tu luyện năm năm mới có thể tích cóp được.

Kình khí căn nguyên mà một tông sư võ đạo tu luyện năm năm tích cóp lại được có nghĩa là gì, thì có rất nhiều người vốn không rõ.

Có thể nói thế này, nếu như vị tông sư đằng sau Lâm Ngọc Nhi, áp dụng phương thức “đề hồ tưới lên đỉnh đầu” vào kình khí mà ông ta tích cóp trong năm năm tu luyện, để rót vào một người bình thường, thì người bình thường đó, sẽ thăng cấp thành ám kình hậu kỳ trong một thời gian cực ngắn!

Thậm chí là hoá kình sơ kỳ cũng có thể nữa!

Nhưng bây giờ, kình khí này, lại bị dùng trên người một cô gái bình thường.

Hoàn toàn không nghi ngờ gì nữa, đây là một món hời lớn trời cho.

Vị tông sư sau lưng Lâm Ngọc Nhi đó, rốt cuộc là ai?

Tại sao ông ta không trực tiếp truyền thụ võ đạo cho Lâm Ngọc Nhi, để cho Lâm Ngọc Nhi trở thành võ giả, mà lại áp dụng phương thức kình khí căn nguyên để bảo vệ Lâm Ngọc Nhi?

Có phải trên người Lâm Ngọc Nhi, có bí mật gì không?

“Cậu Trần?”

Khương Trung Đình lại vươn tay ra lần nữa, quơ quơ trước mặt Trần Dật Thần, Trần Dật Thần lúc này mới như tỉnh lại từ trong giấc mơ, hồi nãy mình suy nghĩ quá nhập thần rồi.

“Cậu Trần nghĩ gì mà nhập thần như vậy thế?” Khương Trung Đình nhịn không được mà hỏi một câu.

“Không có gì.” Trần Dật Thần lắc đầu cười một cái, sau đó lại nói: “Chú Khương, chuyện của Ngọc Nhi, làm phiền chú đừng nói ra ngoài.”

“Yên tâm, tôi không phải loại người nhiều chuyện đâu.” Khương Trung Đình gật đầu, ông ta có mối quan hệ cá nhân mật thiết với Thạch Phá Quân, đương nhiên biết, trên thế giới này không có đơn giản như bề ngoài.

Ngoại trừ thế giới của người bình thường ra, thì còn có thế giới của võ giả nữa.

Thế giới võ giả, còn nguy hiểm gấp trăm lần thế giới của người bình thường nữa.

Lâm Ngọc Nhi hôm nay, có lẽ đã can dự đến một số bí mật quan trọng của thế giới võ giả rồi.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, sắc mặt Trần Dật Thần có chút âm trầm.

Tuy Lâm Ngọc Nhi bây giờ đã không có vấn đề gì nữa, nhưng cô ta đã từng vì mình mà bước nửa chân vào quỷ môn quan là thật.

Nếu như không có kình khí căn nguyên cấp bậc tông sư đó bảo vệ thì Lâm Ngọc Nhi đã đoản mệnh vào lúc bị xe tông rồi.

Sau khi hít sâu một hơi, Trần Dật Thần gọi cho Tần Cung Diễm.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động tìm Tần Cung Diễm sau khi đến Trung Hải.

Chuyện hôm nay, anh cần phải cho Lâm Ngọc Nhi một lời giải thích.

Sau khi điện thoại được kết nối, không đợi Trần Dật Thần nói chuyện, Tần Cung Diễm ở bên đầu dây kia đã mở miệng trước rồi: “Tôi biết cậu muốn hỏi tôi thứ gì, nhưng tôi không thể nói với cậu được.”

“Tại sao?” Ngữ khí của Trần Dật Thần rất bình tĩnh, bình tĩnh đến khiến đáy lòng người ta có chút lạnh lẽo.

“Cậu không chọc vào bọn họ nổi đâu.” Thanh âm của Tần Cung Diễm có vài phần mệt mỏi, và có vài phần bất lực.

Đôi mắt Trần Dật Thần híp lại: “Đây không phải lý do.”

“Đây là lý do!” Thái độ của Tần Cung Diễm đột nhiên trở nên cứng rắn.

“Trần Dật Thần, tôi hy vọng cậu hiểu một đạo lý, thỏ mà bị ép quá cũng sẽ biết cắn người, chó bị dồn tới đường cùng cũng sẽ biết nhảy tường đó.”

“Cậu bây giờ, chỉ là một đứa con bị vứt bỏ của nhà họ Trần mà thôi.”

“Thân phận của cậu, không có tôn quý như cậu nghĩ đâu.”

“Đối phương ngay cả Sở Thanh Từ cũng dám giết, chứ càng đừng nói là cậu. Nếu thật sự ép bọn họ quá, cậu tuyệt đối sẽ không được nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu!”

“Ngọc Nhi suýt nữa đã chết rồi.” Ngữ khí của Trần Dật Thần vẫn bình tĩnh như trước giờ.

“Cô ta chỉ là suýt chết thôi, vốn không có thật sự chết!” Thanh âm của Tần Cung Diễm có vài phần lãnh khốc.

Bà ta đã điều tra bối cảnh của Lâm Ngọc Nhi từ lâu rồi, gia cảnh bình thường, cha mẹ là công nhân dệt vải bình thường, ngoại trừ vẻ ngoài có vài phần xinh đẹp ra thì Lâm Ngọc Nhi vốn không có bất kỳ chỗ nào xuất chúng hết.

Cô gái như vậy, đừng nói là không chết, cho dù có thật sự chết đi thì Tần Cung Diễm cũng sẽ không để cô ta ảnh hưởng đến đại cục.

“Ha.” Trần Dật Thần cười ha ha một tiếng, không nói chuyện nữa, trong mắt của kẻ như Tần Cung Diễm, tính mạng của người bình thường, chỉ như con kiến con muỗi mà thôi.

Một người bình thường, cho dù có chết trước mặt bọn họ, bọn họ cũng chả ngước mí mắt nhìn lấy một cái nữa.

“Trần Dật Thần, tôi biết trong lòng cậu đang nghĩ gì.”

“Nhưng tôi nhắc nhở cậu một câu, hoàn cảnh của cậu bây giờ, rất gian nan.”

“Trong 13 chi phòng nhà họ Trần, có đến 11 chi mong cậu chết.”

“Nếu như cậu còn chọc vào thế lực bên Trung Hải này thì cục diện đợi chờ cậu chỉ có một, thập tử vô sinh!”

“Thập tử vô sinh thì đã sao?” Trần Dật Thần khẽ cười một cái.

“Vào giây phút bước ra khỏi nhà họ Trần, tôi đã thập tử vô sinh rồi.”

“Cái này thì khác, nước bên Trung Hải này rất sâu.” Tần Cung Diễm đột nhiên có vài phần bực bội, bà ta không ngờ, bà ta nói nhiều như vậy, nhưng Trần Dật Thần chả nghe vào câu nào.

“Trần Dật Thần….” Tần Cung Diễm còn muốn khuyên thêm hai câu nữa, nhưng trong điện thoại lại truyền đến tiếng tút tút.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Dật Thần híp đôi mắt lại, tuy Tần Cung Diễm không có nói lần này là do ai thích sát, nhưng anh vẫn đoán ra được đại khái.

Trong bốn đại gia đình Trung Hải, nhà họ Sở là đệ nhất gia tộc hoàn toàn xứng đáng.

Nhưng cái hoàn toàn xứng đáng này, càng nhiều hơn là bởi vì nhà họ Sở có vị anh hùng dân tộc duy nhất còn sót lại là lão chiến thần, chứ không phải vì thực lực chân chính của nhà họ Sở.

Trong bốn đại gia tộc, nhà có thực lực thật sự mạnh nhất, chính là nhà họ Uông.

Sau nhà họ Uông, mới là nhà họ Sở.

Nhà họ Tần và nhà họ Tống, Trần Dật Thần không hiểu biết cho lắm, nhưng nghĩ lại, hai nhà này so với nhà họ Uông và nhà họ Sở, hẳn là thấp hơn một bậc.

Đến đây, đáp án như sắp được tìm ra rồi.

Có thể khiến Tần Cung Diễm kiêng dè như vậy, đồng thời còn có uy hiếp đối với anh, cả Trung Hải này, ngoại trừ nhà họ Uông và nhà họ Tống thì không còn ai khác nữa.

Cụ thể là nhà nào trong hai nhà này, thì Trần Dật Thần không rõ.

Điều duy nhất mà Trần Dật Thần hiểu, chính là Kim Giáp Tông có liên quan đến hai nhà này.

Ở trong đây, cái mà Kim Giáp Tông đóng giả, rất có thể là một nhân vật đại loại như đả thủ.

Anh có thể đoán ra mấy thứ này, nhà họ Sở, đương nhiên cũng có thể đoán ra.

Có lẽ vừa bắt đầu, Sở Thanh Từ đã biết, kẻ địch chân chính của mình là ai.

Sở dĩ không nói ra, rất có khả năng, là vì để kéo anh vào trong phe cánh của nhà họ Sở.

Rối rắm phức tạp.

Ai ai cũng đều có tính kế.

Đây chính là cục điện trước mắt.

Trần Dật Thần híp mắt lại, có lẽ bây giờ tin tức tốt nhất chính là anh đã biết, kẻ địch đại khái là ai rồi.

Ở bên kia, Hạ Nhược Y ra khỏi câu lạc bộ Hồng Diệp, Lâm Như Tuệ vội vàng theo sau: “Nhược Y, con đợi mẹ với! Mẹ có lời muốn nói với con!”

Lâm Như Tuệ la hét ở đằng sau, nhưng Hạ Nhược Y lại đi về phía trước như không hề nghe thấy, không có bất kỳ ý định quay đầu lại nào.

Lúc này, một chiếc Maserati màu đỏ từ đằng trước lái tới, mà sau đó dừng lại ở trước mặt Hạ Nhược Y.

Cửa xe mở ra, một người trung niên với dáng vẻ như một tài xế đi xuống xe, kéo cửa hàng ghế sau cho Hạ Nhược Y, và đặt tay mình bên dưới thành xe.

Cảnh này, lập tức khiến Lâm Như Tuệ chấn kinh không nhẹ.

Maserati này…là đến đón con gái mình?

“Hạ tổng, mời lên xe”

Giây sau đó, thái độ cung kính của tài xế trung niên đã nghiệm chứng suy đoán của Lâm Như Tuệ.

Chiếc Maserati này, thật sự là đến đón con gái của mình!

Còn nữa….Hạ tổng là thế nào?

Con gái của mình, trở thành Hạ tổng từ khi nào vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.