Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 438



CHƯƠNG 438: DƯ LUẬN ĐẢO NGƯỢC

Trong lúc bất lực, Lâm Quế chỉ có thể kéo lê đôi chân nhức mỏi về nhà.

3 ngày tiếp theo, Lâm Quế giống như đi làm, mỗi sáng đều sẽ đúng giờ xuất hiện ở cửa tập đoàn Khang Mỹ, một lần đứng chính là một ngày.

Tình thần không chịu lùi bước này, tự nhiên đã thu hút sự chú ý của không ít nhân viên của tập đoàn Khang Mỹ.

Rất nhanh, liền có người truyền ra tin tức, người phụ nữ đứng ở cửa tập đoàn, với người phụ nữ rải tờ giấy photo trước đó là cùng một người.

Hiện nay bà ta đến tập đoàn Khang Mỹ, là vì tới nhận sai, nhưng Hạ Nhược Y lại không muốn để ý bà ta.

Dưới sự cố tình dẫn dắt của Phương Nhã, ba ngày trước chuyện Lâm Quế yêu cầu Hạ Nhược Y sắp xếp cho Đường Như Tuệ chức vị phó tổng giám đốc, rất nhanh liền truyền khắp công ty.

Nhất thời, mọi người đều bàn luận rần rần.

Ai cũng không ngờ, trên đời vậy mà còn có người phụ nữ cực phẩm như Lâm Quế, mở miệng thì kêu họ hàng của mình sắp xếp một chức phó tổng giám đốc cho con gái của mình, đây đâu chỉ là công phu sư tử ngoạm, đây thật sự là xem tập đoàn Khang Mỹ là nhà mình mở rồi.

Đáng đời!

Vốn dĩ còn có không ít người đồng cảm với Lâm Quế, nhưng sau khi biết đầu đuôi của sự việc, những người này đừng nói đồng cảm với Lâm Quế, không nhổ nước bọt vào người Lâm Quế đã tính là đủ tốt rồi.

Lúc này, mọi người cuối cùng cũng hiểu, những thứ trên tờ giấy photo trước đó, có khả năng rất lớn là Lâm Quế bịa ra, chính là vì để hắt nước bẩn lên người Hạ Nhược Y.

Dần dần, dư luận bắt đầu đảo ngược.

Tuy còn có một số người vẫn giữ quan điểm ban đầu, có điều những người này, dù sao thuộc thiểu số.

“Nhược Y, dì hai của con đã ở bên ngoài đứng ba ngày rồi, con thật sự không định gặp bà ta sao?” Đến ngày thứ tư, Lâm Như Tuệ có hơi không ngồi yên được nữa, tuy trước đó những việc Lâm Quế làm rất quá đáng, nhưng nói thế nào đi nữa, Lâm Quế cũng là chị gái của bà ta, lòng người đều là thịt, bà ta thật sự không thể tiếp tục không có động tĩnh gì nữa.

Hạ Nhược Y mày liễu nhíu lại, không thể không nói, hành động của Lâm Quế, có hơi vượt ngoài dự liệu của cô.

Cô vốn cho rằng, Lâm Quế nhiều nhất đứng một hai ngày thì sẽ không kiên trì được nữa, nhưng không ngờ, Lâm Quế lại đứng đến bây giờ, hơn nữa nhìn trận thế này, còn có ý đứng tiếp.

Lâm Quế tại sao phải kiên trì như thế?

Trong đầu của Hạ Nhược Y xuất hiện một nghi vấn, lấy sự hiểu biết của cô đối với Lâm Quế, Lâm Quế không giống là người có thể kiên trì như thế, trừ phi, Lâm Quế có lý do cần thiết phải kiên trì…

“Để bà ta lên đi.” Hạ Nhược Y nhàn nhạt mở miệng, cô muốn biết, lý do khiến Lâm Quế kiên trì như thế.

Mấy phút sau, Lâm Quế đã xuất hiện ở văn phòng.

Sau khi bị phới mặt dưới ánh nắng gắt ba bốn ngày, Lâm Quế đã hoàn toàn trở thành một bộ dạng khác.

Nếu như nói Lâm Quế của trước đây là một người phụ nữ quý phái bảo dưỡng tốt, vậy Lâm Quế của bây giờ chính là người phụ nữ nông thôn thường xuyên phơi gió phơi nắng.

Lâm Như Tuệ thậm chí đều có hơi không thể liên hệ người phụ nữ đen nhẻm ở trước mắt với Hạ Nhược Y của mấy ngày trước lại với nhau.

“Nhược Y…” Lại gặp Hạ Nhược Y, Lâm Quế có một loại xúc động muốn khóc, chỉ có trời biết, mấy ngày nay bà ta đứng ở bên ngoài phơi nắng rốt cuộc đã trải cái gì đâu.

Sự thay đổi ngoại hình căn bản không tính là gì, cái quan trọng là nội tâm, nội tâm của bà ta, mấy ngày nay đã bị suy tàn không thành dáng gì rồi.

Oán hận lúc đầu, đến khuất phục, cuối cùng lại tới cầu xin.

Có thể nói, tất cả tinh thần và thể lực của bà ta, mấy ngày nay đều bị mài mòn rồi.

“Dì tại sao cứ phải muốn gặp tôi?”

Đối với Lâm Quế hốc mắt đỏ hoa, Hạ Nhược Y không có chút mềm lòng, cô chỉ muốn biết, Lâm Quế tại sao phải kiên trì như vậy.”

“Dì… dì muốn xin lỗi cháu, Nhược Y, dì sai rồi… dì trước đó quá đáng quá rồi…” Trong giọng nói của Lâm Quế mang theo một tia khóc lóc, cũng không biết là giả bộ, hay là thật sự hoảng rồi.

“Nếu như là xin lỗi, vậy thì không cần.” Hạ Nhược Y có hơi mất kiên nhẫn cắt ngang, cô để Lâm Quế lên đây, không phải là vì để Lâm Quế xin lỗi.

Vậy thì không cần?

Trong lòng Lâm Quế giật mình, ý gì thế, lẽ nào cô không chịu tha cho bà ta?

“Là ai kêu dì đến xin lỗi tôi? Dì đừng nói là bản thân dì.” Hạ Nhược Y hỏi.

“Là Trần Dật Thần, cháu… cháu không biết sao?” Lâm Quế có hơi sững ra, bà ta tưởng, Hạ Nhược Y biết chuyện Trần Dật Thần làm ở sau lưng, nhưng thấy thần sắc của Hạ Nhược Y, Hạ Nhược Y lại rõ ràng không biết.

“Trần Dật THần?!”

Nghe thấy lời của Lâm Quế, Hạ Nhược Y còn chưa có phản ứng gì, Lâm Như Tuệ lại giống như con mèo bị giẫm vào đuôi, lập tức xù lông.

“Chị Quế, chị nói người kêu chị đến xin lỗi Nhược Y là Trần Dật Thần sao?!” Lâm Như Tuệ nghiến răng nghiến lợi hỏi, cái tên bà ta bây giờ sợ nhất nghe thấy chính là Trần Dật Thần, nhưng không ngờ, sợ cái gì đến cái đó.

“Là cậu ta.” Lâm Quế gật đầu.

“Cậu ta tại sao kêu chị xin lỗi Nhược Y chứ?! Cậu ta nói thì chị nghe sao?!”

“Cậu ta cho người niêm phong khách sạn của chồng chị.” Lâm Quế cười khổ nói, bà ta ngược lại không muốn nghe lời của Trần Dật Thần, nhưng khách sạn của Đường Diệu Tông đều bị niêm phong rồi, bà ta muốn không nghe lời của Trần Dật Thần hơn nữa, cái nhà này của bọn họ sẽ đi uống gió tây bắc rồi.

“Cái gì?! Cậu ta cho người niêm phong khách sạn của chồng chị sao?!” Lâm Như Tuệ mặt mày sửng sốt, chuyện chồng của Lâm Quế kinh doanh mấy cái khách sạn bà ta là biết, bởi vì cái mà Lâm Quế trước nay hay khoe khoang với Lâm Như Tuệ nhất, chính là khách sạn của chồng bà ta.

Nhưng bây giờ, Lâm Quế lại nói, khách sạn của chồng bà ta vậy mà bị niêm phong rồi.

Hơn nữa người niêm phong khách sạn, còn là tên phế vật mà mình luôn xem thường, cậu ta sao lại làm được.

So với sự sửng sốt của Lâm Như Tuệ, Hạ Nhược Y ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, cô coi như hiểu, mấy ngày nay Lâm Quế tại sao lại hạ mình như thế.

Thì ra là có Trần Dật Thần ra tay đằng sau.

“Nhược Y, dì hai đã biết sai rồi, dì hai sau này cũng sẽ không dám nữa, cái đó… cháu có thể nói với Trần Dật Thần, bảo cậu ta thả cho chồng dì hai, dù sao chồng dì hai của cháu đã kinh doanh khách sạn cũng không dễ, hơn nữa, cả nhà dì bây giờ đều dựa vào chồng dì hai của cháu nuôi, nếu khách sạn không gỡ niêm phong, dì và Tâm Như phải uống gió tây bắc rồi.” Lâm Quế cười gượng nói, có vài phần bi thảm.

Nhưng thái độ của Hạ Nhược Y lại có hơi lạnh nhạt: “Dì tìm sai người rồi, tôi với anh ta bây giờ không còn quan hệ gì rồi, chúng tôi đã ly hôn rồi.”

“Nhược Y, nhìn cháu nói kìa, ly hôn rồi cũng có thể làm bạn, không phải sao?”

“Huống chi, Trần Dật Thần đối với cháu, chắc chắn vẫn là có tình cảm, nếu không cậu ta sẽ không ở sau lưng giúp cháu như thế.” Lâm Quế cười theo, rất hạ mình, khách sạn của Đường Diệu Tông bị niêm phong ba ngày, tổn thất đã trên 3 tỷ, nếu còn không gỡ niêm phong, vậy tổn thất tiếp theo, sợ rằng không phải là dùng vài tỷ để tính, cho nên hôm nay, bất luận như thế nào bà ta đều phải xử gọn Hạ Nhược Y.

“Chị Quế, lời này của chị em không thích nghe, Nhược Y nhà em đã ly hôn với tên phế vật đó rồi, giữa bọn chúng không có bất kỳ quan hệ gì! Còn tình cảm mà chị nói, nếu có cũng chỉ là tên phế vật đó có tình cảm với Nhược Y, Nhược Y nhà chúng em đối với tên phế vật đó đã không có bất cứ tình cảm gì nữa.” Lâm Như Tuệ cực lực phản bác, Lâm Quế muốn kêu Hạ Nhược Y giúp bà ta, bà ta có thể hiểu, nhưng dính tới Trần Dật Thần, không được!

Bà ta không dễ gì mới khiến Hạ Nhược Y thoát khỏi Trần Dật Thần, nếu lại vì chuyện này, khiến hai người nối lại tình cũ, vậy bà ta thà chồng của Lâm Quế phá sản.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.