Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 494



CHƯƠNG 494: BÁNH NGỌT

Mấy người bạn xấu của Tần Minh xông lên, cầm đầu chính là thanh niên đeo khuyên tai đinh ăn nói lỗ mãng vừa rồi.

Trần Dật Thần cười lạnh, giơ chân đạp một phát.

“Uỳnh.”

Một phát đạp mạnh mẽ này đạp bay thanh niên đeo khuyên tai đinh ra xa bốn năm mét.

Ba người bạn đi sau anh ta cũng bị anh ta đẩy ngược đập vào bàn ăn, mười mấy cái đĩa soàn soạt rơi xuống đất, vỡ vụn.

Khắp nơi bừa bộn rối tung.

Đông đảo khách khứa trong nhà hàng ngơ ra như gà gỗ.

Chẳng ai ngờ rằng, Trần Dật Thần lại đột nhiên ra tay như vậy.

Đây chính là Tần Minh đấy, cậu chủ của nhà họ Tần, một trong bốn gia tộc lớn của Trung Hải.

Thế mà Trần Dật Thần nói đánh là đánh?

Chẳng lẽ anh không sợ chết sao?

Hơn nữa ngoại trừ Tần Minh, còn có thanh niên đeo khuyên tai đinh và mấy trai xinh gái đẹp khác, cũng rõ ràng đều là cậu ấm cô chiêu, chỉ riêng quần áo của bọn họ, ít nhất cũng phải mấy trăm triệu.

Hạng người này, sao Trần Dật Thần dám đánh?

“Khốn kiếp, tao giết mày!”

Tần Minh lảo đảo bò dậy từ dưới đất, gầm lên một tiếng, giờ phút này, anh ta đã hoàn toàn mất hết lý trí, anh ta chỉ có một suy nghĩ, đó là giết cái tên Trần Dật Thần trước mặt.

Tần Minh quơ lấy chai rượu, xông về phía Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần mặt không cảm xúc, tiến lên một bước, lại đá ra.

“Răng rắc.”

Một đá này của Trần Dật Thần đá vào cằm của Tần Minh, tiếng gãy xương răng rắc vang lên, xương cằm Tần Minh hoàn toàn vỡ vụn!

Anh ta kêu lên thảm thiết, ngã bay ngược ra ngoài!

“Cậu Tần!”

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt mấy trai xinh gái đẹp đều như sắp nứt ra.

Tiêu rồi!

Lần này tiêu thật rồi!

Tần Minh bị đánh thành thế này, không chỉ Trần Dật Thần phải chết, mấy người bọn họ cũng bị Trần Dật Thần liên lụy!

“Cái tên khốn kiếp, mày biết người mày đánh là ai không?! Có phải mày muốn chết hay không!”

Hai mắt thanh niên đeo khuyên tai đinh đỏ như máu, căm tức nhìn Trần Dật Thần, Tần Minh xảy ra chuyện, người đầu tiên nhà họ Tần không bỏ qua là anh ta, bởi vì hôm nay là anh ta dẫn Tần Minh đến đây.

Trần Dật Thần cũng không để ý đến thanh niên đeo khuyên tai đinh, mà dời mắt về phía nhân viên phục vụ xinh đẹp: “Bánh ngọt chúng tôi gọi đâu?”

Bánh ngọt?

Nghe thấy lời này, khách ăn cơm ở đây lập tức nghẹn lời, đã lúc nào rồi mà anh còn muốn ăn bánh ngọt? Anh thật sự không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào sao?

Nhân viên phục vụ xinh đẹp cũng nổi giận:

“Tên khốn kiếp, anh còn muốn ăn bánh ngọt?!”

“Anh vẫn nên nghĩ xem lát nữa mình sẽ chết như thế nào đi!”

“Cậu Tần, cậu Tần, ngài không sao chứ?” Lúc này, thanh niên đeo khuyên tai đinh và mấy người bạn đỡ Tần Minh từ dưới đất lên, Tần Minh bây giờ đâu còn dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng như lúc trước, trên mặt anh ta dính đầy máu thì thôi đi, trên người còn dính đầy nước canh rau quả, cả người phảng phất như kẻ lang thang từ trong đống rác chui ra.

“Gọi điện thoại cho ba tôi! Gọi điện thoại cho ba tôi!” Tần Minh tức giận gào thét, trong mắt đều là dữ tợn.

“Cậu Tần, ngài đừng tức giận, ngài đừng tức giận.” Thấy Tần Minh có dấu vết giận sắp ngất đi, mấy người vội vàng trấn an, nhưng lúc này lý trí Tần Minh đã mơ hồ không rõ, hai mắt anh ta đỏ như máu, nhìn chằm chặp Trần Dật Thần, thở hổn hển lặp lại: “Tôi muốn băm tên khốn kiếp này! Tôi muốn băm chết tên khốn kiếp này!”

“Được được được, cậu Tần, tôi lập tức gọi điện thoại cho bác trai, để bác trai băm tên khốn kiếp này!”

Thanh niên đeo khuyên tai đinh vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm số Tần Chấn.

“Chú Tần…”

Điện thoại vừa kết nối, bên kia lập tức truyền đến giọng nói uy nghiêm:

“Có chuyện gì sau rồi nói, bây giờ tôi rất bận.”

Thanh niên đeo khuyên tai đinh ngượng ngùng cười một tiếng: “Chú Tần, cậu Tần bị người ta đánh.”

“Bị người ta đánh?” giọng Tần Chấn lạnh lẽo: “Ai đánh?”

“Cái này… chúng cháu vẫn chưa rõ lắm, nhưng mà đối phương nói biết em gái ngài.” Thanh niên đeo khuyên tai đinh cẩn thận nói, khi lần đầu Trần Dật Thần nói quen biết Tần Cung Diễm, bọn họ căn bản không coi lời Trần Dật Thần nói ra gì, cảm thấy có thể là Trần Dật Thần nghe thấy cái tên Tần Cung Diễm ở nơi nào đó, vì vậy khoe khoang trước mặt Tần Minh.

Nhưng bây giờ xem ra, e rằng xác suất Trần Dật Thần quen biết Tần Cung Diễm là rất lớn.

“Quen biết Cung Diễm?” Giọng điệu Tần Chấn nghiêm nghị hơn, mặc dù Tần Cung Diễm đã gả vào nhà họ Trần, nghiêm khắc mà nói, bà ta cũng không được coi là người của nhà họ Tần, nhưng sức ảnh hưởng của bà ta đối với nhà họ Tần, tuyệt không nhỏ hơn gia chủ ông ta.

“Đối phương là nam hay nữ, tuổi tác bao nhiêu, bề ngoài thế nào?” Tần Chấn hỏi.

“Là một người đàn ông, tuổi tác không chênh lệch với cậu Tần nhiều, bề ngoài… rất bình thường.” Thanh niên đeo khuyên tai đinh thoáng nhìn Trần Dật Thần, nói.

“Được, tôi biết rồi.” Tần Chấn cúp điện thoại, bấm số của Tần Cung Diễm.

“Cung Diễm, Tiểu Minh bị người ta đánh, người đánh Tiểu Minh nói quen biết bà…” Sau khi bấm số điện thoại của Tần Cung Diễm, Tần Chấn đi thẳng vào vấn đề.

“Đối phương không chênh lệch nhiều với Tiểu Minh?” Tần Cung Diễm nhíu mày, nghe thấy lời của Tần Chấn, trong lòng bà ta đã có suy đoán.

“Đúng vậy.” Tần Chấn trầm giọng khẳng định.

Tần Cung Diễm thở dài: “Tôi đại khái biết là ai rồi.”

“Là ai?”

“Bây giờ tôi không thể nói cho ông, tôi phải gọi điện thoại xác nhận lại, nhưng mà tốt nhất ông nên chuẩn bị tâm lý đi, nếu thật sự là người đó, vậy ông đi đón Tiểu Minh trở về thôi.” Tần Cung Diễm nói.

Đón Tiểu Minh trở về?

Nghe nói như vậy, Tần Chấn cau mày, ý của Tần Cung Diễm chính là, bảo ông ta từ bỏ việc trả thù?

Bên kia, thanh niên đeo khuyên tai đinh vừa cúp điện thoại, Tần Minh cắn răng nghiến lợi hỏi: “Khi nào ba tôi đến?!”

“Bác trai… sẽ đến ngay.” Dường như sợ Tần Minh không khống chế được tâm trạng, thanh niên đeo khuyên tai đinh vội vàng nói dối để vỗ về.

“Tốt! Tốt! Tốt!” Tần Minh thở hổn hển, sắc mặt dữ tợn mà hưng phấn: “Tôi muốn ba tôi xé nát tên khốn kiếp này!”

“Nghe thấy chưa? Tên khốn kiếp, ba cậu Tần sẽ đến ngay thôi!”

Nghe thấy Tần Chấn sẽ đến, nhân viên phục vụ xinh đẹp lại trở nên vênh váo hống hách, cô ta đắc ý nhìn Trần Dật Thần nói: “Nếu như anh biết điều, tốt nhất bây giờ quỳ xuống nói xin lỗi cậu Tần đi.”

“Quỳ xuống nói xin lỗi?” Trần Dật Thần cười châm chọc, anh từng gặp rất nhiều loại chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nhưng chưa bao giờ gặp hạng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng như nhân viên phục vụ xinh đẹp trước mặt này.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Dật Thần vang lên.

Liếc nhìn màn hình, Tần Cung Diễm.

Trần Dật Thần mỉm cười, nhận điện thoại.

“Trần Dật Thần, có phải cậu vừa đánh người không?” Bên kia điện thoại, giọng điệu Tần Cung Diễm có phần bất đắc dĩ.

“Đúng vậy, cháu bà nói năng lỗ mãng, tôi dạy bảo anh ta thay bà.” Trần Dật Thần thản nhiên nói.

Thấy Trần Dật Thần dứt khoát nhận, Tần Cung Diễm nhất thời không còn gì để nói: “Cậu đã biết là cháu tôi rồi, còn không thể nể mặt tôi sao?”

“Thật ra tôi cũng muốn nể mặt bà, nhưng cháu bà không muốn nể mặt tôi.” Trần Dật Thần cười nói.

Tần Cung Diễm: “…”

“Lát nữa anh cả tôi sẽ đến, ông ta sẽ mang Tiểu Minh đi.”

“Không thành vấn đề.” Trần Dật Thần cười nhạt, thể diện Tần Cung Diễm, vẫn cần nể.

Mặt khác, dù sao nhà họ Tần cũng là một trong bốn gia tộc lớn ở Trung Hải, ba Tần Minh cũng là nhân vật có quyền của nhà họ Tần, Tần Cung Diễm để Tần Minh ra mặt đã rất chân thành rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.