CHƯƠNG 507: BÁI SƯ.
“Ha ha, Hồ sư đệ, không thể nói quá như vậy được, trong 10 võ giả lên sàn lần này, ngoại trừ tôi, còn có thiên tài Kiếm Tông kia, vị thiên tài Kiếm Tông đó cũng không thể xem thường.” Trương Thiên Dụ cười ha ha một cái nói.
“Vị thiên tài Kiếm Tông đó không thể coi nhẹ nhưng tôi cảm thấy, Trương sư huynh cũng không kém hơn vị thiên tài đó bao nhiêu.” Hồ Khải Tinh cười nói, thực lực chân chính của Trương Thiên Dụ đương nhiên không so được với thiên tài Kiếm Tông đó rồi, nhưng nể mặt Trương Thiên Dụ, anh ta đương nhiên không thể nói loại lời này, xu nịnh Trương Thiên Dụ mới là chính đạo.
“Hồ sư đệ quá khen rồi, tôi đây tuy tự nhận bất phàm, nhưng so với vị thiên tài đó thì sư huynh đây vẫn kém hơn một bậc.” Sắc mặt Trương Thiên Dụ thay đổi mà nói, anh ta tự phụ như thế này, nhung trong lòng nên có suy đoán gì thì anh ta vẫn có, vị thiên tài Kiếm Tông đó, là sự tồn tại độc nhất trong lớp trẻ của giới võ đạo nước H, so với người đó thì Trương Thiên Dụ anh ta, thật sự chả là cái thá gì.
Không quan tâm đến Trương Thiên Dụ nữa, Trần Dật Thần đi qua một bên, múc một chén cháo, bưng một đĩa điểm tâm, bắt đầu ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong, Trần Dật Thần về phòng của mình.
Sau khi định tâm một hồi, Trần Dật Thần bắt đầu tu luyện.
Anh đột phá đến Hoá Cảnh, đã có nửa năm rồi.
Nửa năm này, gần như mỗi ngày mỗi đêm, anh đều sẽ tu dưỡng củng cố kình khí trong cơ thể mình.
Bỏ ra và thu vào luôn luôn tỉ lệ thuận với nhau, tu dưỡng và củng cố liên tục nửa năm, kình khí trong cơ thể Trần Dật Thần đã tinh thuần hơn lúc mới vào hoá cảnh lúc nửa năm trước rất nhiều.
Bây giờ, anh đã có thể khống chế kình khí trong cơ thể mình và phóng kình khí ra ngoài một cách tinh chuẩn.
Phóng kình khí ra ngoài, đó là tiêu chí thật sự của võ giả hoá kình!
Tuỳ tiện một võ giả hoá kình nào đó, tiện tay đánh ra một luồng uy lực kình khí đã không không nhỏ hơn uy lực của đạn súng bao nhiêu.
Có thể nói, võ giả hoá kình, đã là chính thức bước ra khỏi phạm trù của người rồi.
Răng rắc!
Sau khi tu luyện cả một nuổi sáng, Trần Dật Thần mở mắt ra, đứng dậy, gân cốt toàn thân như sấm dền, không ngừng vang lên tiếng động.
Huých!
Ngay lập tức, Trần Dật Thần nhảy khỏi giường, như một bóng ma.
Bộp!
Ngay sau đó, Trần Dật Thần đóng lỗ chân lông lại, vặn người, biến khí do lực sinh ra thành sức mạnh, tập trung trên nắm đấm, đập ra như búa đại bác.
Cú đấm này im lặng không tiếng, có vẻ như rất chậm, nhưng thực ra đã nhanh lên đến mấy lần!
Sau vụ nổ từ nắm đấm phải của Trần Dật Thần, một lực lượng vô hình bộc phát ra từ trên nắm đấm của Trần Dật Thần.
Ầm!
Kình khí đột ngột xuyên thủng kính của căn phòng, trực tiếp đập vào thanh sắt bên ngoài phòng cabin!
Sau một tiếng động giòn tan, trên thanh sắt bên ngoài phòng ca-bin xuất hiện một vết lõm, sâu chừng nửa ngón tay, dấu nắm đấm rất rõ ràng!
Không động thì như núi, động rồi thì như sấm!
Đây, chính là uy lực của kình khí hoá kình võ giả!
Vào chạm vạng tối, tàu du lịch cuối cùng đã đến đảo Mai Lai.
Cùng lúc đó, cửa phòng Trần Dật Thần cũng vang lên tiếng gõ cửa, cùng với tiếng gõ cửa là giọng nói lanh lảnh của Sở Thanh Từ: “Anh Trần, tới rồi.”
“Đến rồi sao?”
Trần Dật Thần nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng, sau đó mở mắt ra.
Bước xuống giường, mở cửa phòng cho Sở Thanh Từ, phát hiện Sở Thanh Từ đang đứng đợi ở bên ngoài cửa.
Sau khi nhìn thấy Trần Dật Thần, đôi mắt xinh đẹp của Sở Thanh Từ liền biến thành hình lưỡi liềm, cô ta cười và nói: “Anh Trần, trong năm phút nữa, tàu du lịch sẽ đến bờ. Chúng ta phải chuẩn bị đi thôi.”
“Được, tôi thu dọn một chút.”
Trần Dật Thần cười nhạt, vốn dĩ anh ước tính tàu du lịch sẽ đến vào đêm muộn, nhưng không ngờ, mới chạng vạng tối đã đến nơi, sớm hơn bốn năm tiếng so với thời gian mà anh ước tính.
Sở Thanh Từ khẽ gật đầu: “Ừm, anh Trần đi thu dọn đi, thu dọn xong rồi kêu tôi.”
Sau khi về phòng, Trần Dật Thần để Thừa Tịch vào trong bao kiếm, mà sau đó dùng vải đen gói bao kiếm lại.
Lần này xuất hành, đồ ạnh mang vốn không nhiều, ngoại trừ Thừa Tịch ra thì chỉ có một cái điện thoại di động, cho nên cũng không có gì để thu dọn.
Chưa tới hai phút, Trần Dật Thần lại xuất hiện ở ngoài cửa: “Đi thôi.”
“Được.” Sở Thanh Từ gật đầu, lập tức, ánh mắt của cô ta rơi vào trên lưng của Trần Dật Thần, sau khi nhìn thấy Thừa Tịch được quấn trong một tấm vải đen, Sở Thanh Từ không khỏi hỏi một câu: “Anh Trần, phía sau lưng anh là cái gì vậy? Kiếm sao?”
“Không sai, là kiếm.” Trần Dật Thần khẽ cười.
Đôi mắt Sở Thanh Từ sáng lên: “Anh Trần anh còn biết dùng kiếm nữa sao?”
“Biết một chút.” Trần Dật Thần nhịn không được mà sờ sờ mũi, trên thực tế, trong 18 loại vũ khí, vũ khí mà anh sở trường nhất chính là kiếm.
Năm đó Tiêu Quốc Trung dạy anh nhiều nhất cũng là kiếm pháp.
Chỉ có điều, mấy năm nay ở Thương Châu, anh mãi không có cơ hội dùng kiếm.
Cuộc đấu lần này, anh có thể sử dụng lại kiếm pháp.
Biết một chút.
Nghe thấy câu trả lời này, khoé miệng Sở Thanh Từ không khỏi nhướng lên một sự cười nhạo, nếu như miệng người khác nói là biết một chút, vậy thì anh ta chỉ e sẽ thật sự chỉ là biết một chút, nhưng Trần Dật Thần mà nói biết một chút thì cái mà anh biết, đương nhiên không chỉ một chút.
“Anh Trần, tôi có thể bái anh làm sư không?” Đôi con ngươi của Sở Thanh Từ đảo quanh, đột nhiên nói.
“Hả?” Trần Dật Thần sững sờ, không khỏi liếc nhìn Sở Thanh Từ một cái, nói: “Sao cô lại đột nhiên muốn bái tôi làm sư phụ?”
“Tôi cảm thấy kiếm thuật của anh rất giỏi.” Sở Thanh Từ trịnh trọng nói.
Trần Dật Thần cười khổ một tiếng: “Cô chưa thấy tôi dùng kiếm…”
“Sắp được nhìn thấy rồi.” Sở Thanh Từ cười hi hi, cắt ngang lời Trần Dật Thần.
“Vậy cô đợi nhìn thấy tôi dùng kiếm rồi nói đi.” Trần Dật Thần có chút bất lực mà nói, anh không hiểu, Sở Thanh Từ sao lại đột nhiên có suy nghĩ này, nếu như cô ta muốn học kiếm thì nhà họ Sở có người có thể dạy được cho cô ta, cho dù nhà họ Sở không có thì bên Kiếm Tông kia có, nhà họ Sở hoàn toàn có thể mời một kiếm sư cho Sở Thanh Từ, để cho Sở Thanh Từ học kiếm pháp có hệ thống nhất.
“Không được.” Sở Thanh Từ lắc đầu, khoé miệng cong lên một sự giảo hoạt: “Tôi muốn bái anh làm sư ngay bây giờ.
“Bây giờ….” Trần Dật Thần có chút khó xử, với thực lực của anh, thì làm sư phụ của Sở Thanh Từ là đương nhiên dư sức, nhưng anh thân là đệ tử quan môn của Tiêu Quốc Trung, anh muốn nhận đồ đệ thì cần phải hỏi qua ý kiến của Tiêu Quốc Trung mới được.
“Anh Trần, có phải anh không muốn nhận tôi làm đồ đệ không?” Thấy Trần Dật Thần nhíu mày, Sở Thanh Từ lập tức lộ ra thần sắc đáng thương.
Trần Dật Thần cười khổ một tiếng: “Không phải không muốn mà là tôi muốn nhận đồ đệ phải hỏi qua ý kiến của sư phụ tôi.”
“Còn phải hỏi qua sư phụ anh nữa à….” Sở Thanh Từ lè lè lưỡi, cô ta chỉ nghĩ nên làm sao để bái Trần Dật Thần làm sư thôi, nhưng đã bỏ sót qua sư phụ của Trần Dật Thần, bái sư trong giới võ đạo có khác biệt rất rõ ràng với việc bái sư trong giới thế tục.
Bái sư trong giới thế tục không có chú trọng nhiều điều như vậy, có thể gọi một tiếng sư phụ, có một danh phận thì coi như đã bái sư.
Nhưng giới võ đạo, bái sư lại là một chuyện rất long trọng.
Phải ba lạy chín khấu, còn phải thề với tổ sư gia…..
Tóm lại, bởi vì can thiệp đến thuyền thừa võ đạo nên bái sư trong giới võ đạo rất là phức tạp rườm rà.