Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 531



CHƯƠNG 531: BỎ THUỐC

“Dương sư huynh đừng tự trách nữa, anh đã làm rất tốt rồi.” Vũ Văn Thiến mấp máy môi, an ủi một câu.

Lúc này, di động của Trần Dật Thần đổ chuông.

Là Vương Hoằng Nghị.

“Dật Thần à, ngày mai chú phải rời khỏi đảo Mai Lai rồi, tối nay cháu có thời gian không? Nếu như cháu rảnh rỗi thì chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhé.”

“Cháu có thời gian, chú Vương, chú đang ở đâu?”

“Chú ở Đông Lộc Than, Thi Viện và Thế Bình cũng đang ở đây.”

“Được, lát nữa cháu sẽ qua đó.”

Sau khi cúp máy, Trần Dật Thần nhìn mấy người kia một cái, nói: “Tôi có chút việc, phải đi một chuyến đã.”

“Đi đâu thế?” Hồ Khải Tinh nhíu mày mở miệng.

“Đông Lộc Than.”

“Tới Đông Lộc Than làm gì vậy? Ngày mai cậu còn phải tham gia thi đấu mà, lúc này đáng ra cậu nên điều chỉnh sức khỏe thật tốt, dùng hết toàn lực chuẩn bị cho trận đấu, tranh thu phát huy chút xíu tác dụng trong trận đấu ngày mai mới phải……”

Hồ Khải Tinh nói mang theo ngữ điệu quở trách, nhưng anh ta còn chưa nói xong, đã bị Trần Dật Thần nhíu mày cắt ngang: “Hồ Khải Tinh, tôi đi đâu, hình như không liên quan đến cậu thì phải.”

“Trần Dật Thần, cậu nói vậy là có ý gì? Cái gì gọi là không liên quan đến tôi?” Sắc mặt Hồ Khải Tinh lập tức trở nên khó coi: “Tôi nói như thế là để tốt cho cậu thôi, lẽ nào cậu không nghe ra hay sao? Một võ giả tán tu như cậu, thực lực vốn dĩ đã yếu hơn so với chúng tôi rồi, lúc này, việc cậu nên làm là ngồi xuống tu luyện, chứ không phải lượn lờ lung tung bên ngoài, cậu có coi trọng trận đấu lần này không đấy hả?”

Hồ Khải Tinh dùng giọng điệu nghiêm nghị hỏi, nghiễm nhiên đứng trên đỉnh cao của đạo đức.

Trần Dật Thần cười lạnh một tiếng: “Hồ Khải Tinh, chuyện của tôi cũng không cần phiền đến cậu phải nhọc lòng, cậu cứ quản cho tốt chính mình là được !”

Nói xong, Trần Dật Thần rời đi, đầu cũng không hề ngoảnh lại.

Hồ Khải Tinh phía sau sắc mặt đã sớm tái xanh một mảng.

“Cái thứ vô dụng này, không thèm coi trận đấu ra cái gì hết!”

“Có lẽ Trần sư đệ cảm thấy không có chút hy vọng thắng lợi nào, nên mới buông thả bản thân ấy mà.” Có người cảm thán, tuy bọn họ cũng cảm thấy vào thời điểm này Trần Dật Thần lại đi ra ngoài quả thật không thích hợp, nhưng bọn họ lại không phản ứng kịch liệt như Hồ Khải Tinh.

Chuyện Hồ Khải Tinh chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ thôi.

Lúc này Trần Dật Thần đã đi đến Đông Lộc Than.

Vương Hoằng Nghị đang đứng chung một chỗ với Bành Diễm Phương, Vương Thi Viện và Lý Thế Bình thì ở một chỗ khác.

Trong thấy Trần Dật Thần, chỉ có Vương Hoằng Nghị trên mặt nở nụ cười tiến lên trước: “Dật Thần, cháu đã đến rồi.”

“Chú Vương.” Trần Dật Thần hơi hơi mỉm cười, lại liếc nhìn Bành Diễm Phương một cái, sau khi phát hiện vẻ mặt không cảm xúc của Bành Diễm Phương, Trần Dật Thần cũng không còn hứng thú chào hỏi Bành Diễm Phương nữa, anh không có thói quen đem mặt nóng dán vào mông lạnh.

“Dật Thần, chúng ta qua đó đi, chú đã gọi món hết rồi.” Vương Hoằng Nghị cười nói.

“Uhm, được ạ.”

Trần Dật Thần gật gật đầu, một đoàn người đi vào trong một gian nhà hàng.

Bởi vì trước đó Vương Hoằng Nghị đã gọi món rồi, nên mấy người bọn họ vừa vào trong phòng bao không bao lâu, đã có nhân viên phục vụ ăn vận quyến rũ bắt đầu lên món.

Tôm hùm, bào ngư…… đủ loại hải sản nhiều không kể xiết.

Sắc hương vị đều đầy đủ.

Trong lúc món ăn được đưa lên, Vương Thị Viện vẫn luôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bàn ăn, không nói lời nào.

Lý Thế Bình lại thường thường nhìn về phía Trần Dật Thần, biểu hiện như đứng đống lửa như ngồi đống than.

“Dật Thần, ăn đi cháu.” Lúc này, Vương Hoằng Nghị cười cười cầm đũa lên.

Trần Dật Thần gật gật đầu, không để ý đến vẻ khác thường của Vương Thi Viện và Lý Thế Bình nữa, mà bắt đầu dùng cơm.

Hôm nay đã bôn ba cả một ngày rồi, anh cũng hơi đói.

“Dật Thần, cháu định chừng nào thì quay về?” Đang ăn, đột nhiên Vương Hoằng Nghị hỏi một câu.

Trần Dật Thần buông đũa xuống, trả lời: “Nếu như thuận lợi, thì ngày kia cháu sẽ về.”

“Ngày kia?”

“Nếu là ngày kia thì sợ là chúng ta không thể về chung được rồi, chú với mấy mẹ con Diễm Phương đã đặt vé tàu ngày mai rồi.” Vương Hoằng Nghị có chút tiếc nuối nói.

Trần Dật Thần cười cười, đang chuẩn bị mở miệng, đúng lúc này, Lý Thế Bình ngồi bên cạnh lại nâng ly rượu lên, nhìn về phía Trần Dật Thần, cười lấy lòng nói: “Nào, Trần Dật Thần, tôi kính anh một chén.”

Trần Dật Thần cảm thấy hơi kỳ quặc, có điều vẫn cầm ly rượu lên, chạm một cái với Lý Thế Bình.

Chạm cốc xong, Lý Thế Bình liền ngưỡng cổ, uống một hơi cạn sạch rượu vang đỏ trong ly.

Bịch.

Buông ly rượu xuống, sắc mặt Lý Thế Bình đã hơi đỏ lên, anh ta nhìn Trần Dật Thần, nói: “Trần Dật Thần, trước đây là tôi không hiểu chuyện, dẫn đến có chút hiểu lầm giữa hai chúng ta.”

“Hy vọng anh nể tình ly rượu ngày hôm nay, có thể cho tôi thêm một cơ hội để sửa đổi, xóa bỏ hết những ân oán trước kia.”

Lý Thế Bình đây là đang nhận lỗi với mình hả?

Sắc mặt Trần Dật Thần có chút quái dị, anh ngược lại không ngờ Lý Thế Bình lại thay đổi thành như vậy.

Trần Dật Thần lắc lắc đầu, sau đó nâng ly rượu lên: “Chuyện đã qua thì cứ để nó trôi qua đi, sau này đừng nhắc đến nữa.”

Hàm ý trong lời này hết sức rõ ràng.

Thấy Trần Dật Thần một hơi nuốt hết rượu trong miệng, sắc mặt Lý Thế Bình nhất thời càng thêm phức tạp: “Cảm ơn anh.”

“Không cần.”

Trần Dật Thần lắc lắc đầu, kỳ thực giữa anh và Lý Thế Bình vốn dĩ cũng chẳng có ân oán gì quá lớn, hôm nay có thể dùng ly rượu này xóa bỏ hết thù hận cũng tốt.

Sau khi nhận được lời tha thứ của Trần Dật Thần, Lý Thế Bình rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, không còn như đứng đống lửa như ngồi đống than giống vừa nãy nữa.

Anh ta không ngừng chúc rượu Trần Dật Thần và Vương Hoằng Nghị.

Cảnh này rơi vào mắt Bành Diễm Phương, khiến cho Bành Diễm Phương ăn mà chẳng biết mùi vị gì.

Bà ta không ngờ, đứa con rể tốt nhất mà bà ta từng nhắm đến, hôm nay vậy mà lại hèn mọn thấp kém như thế trước mặt cái tên quê mùa không được bà ta để vào mắt kia.

Bành Diễm Phương thở dài một tiếng, chuẩn bị rót cho mình một ly rượu, nhưng tay vừa mới chạm đến bình rượu, liền cảm thấy đầu óc một trận choáng váng.

Bành Diễm Phương dùng sức lắc lắc đầu, nói: “Hoằng Nghị, sao em lại cảm thấy mình…… hơi choáng nhỉ?”

“Choáng á?”

Vương Hoằng Nghị kỳ quặc nhìn Bành Diễm Phương một cái, đang chuẩn bị mở miệng thì lúc này, Lý Thế Bình bên cạnh lại trực tiếp gục mặt xuống bàn.

Tiếp đó, Vương Thi Viện và Bành Diễm Phương mi mắt cũng lật lên, lần lượt ngã gục xuống cạnh bàn.

Trông thấy cảnh tượng này, Vương Hoằng Nghị nhất thời kinh ngạc: “Diễm Phương, Thi Viện, hai mẹ con làm sao thế nào?!”

“Đồ ăn sợ là đã bị người bỏ thuốc rồi.” Sắc mặt Trần Dật Thần có chút khó coi, lúc này, anh cũng bắt đầu cảm thấy trong đầu truyền tới cảm giác choáng váng rồi.

Có điều dẫu sao anh cũng là võ giả Hóa Kình, không đến nỗi lập tức ngất đi.

“Bỏ thuốc?!” Sắc mặt Vương Hoằng Nghị nhịn không được tái nhợt: “Là ai làm? Vì sao lại muốn bỏ thuốc chứ?

Bịch !

Vương Hoằng Nghị vừa mới nói xong, cửa đã bị người đạp mở.

Sáu người mặc đồ đen trên mặt đeo mặt nạ quỷ khí thế hung hãn tiến vào.

Sáu người kia vừa mới vào cửa, tầm mắt đã khóa chặt trên người Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần hít một hơi thật sâu, lúc này anh cũng không tính hỏi loại câu hỏi ngu xuẩn như là mấy người này rốt cuộc do ai phái tới.

Anh biết, mấy người này tới là để giết mình.

Bởi vì sát khí trên người bọn họ đã nồng đặc đến gần như hóa thành thực thể rồi.

“Vút———-”

Trần Dật Thần vừa mới nghĩ tới đây, sáu người mặc đồ đen kia đã đồng loạt ra tay.

Chỉ trong chớp mắt, đủ loại vũ khí đã bao vây kín xung quanh Trần dật Thần, dồn ép Trần Dật Thần vào một góc chết.

“Cẩn thận !”

Vương Hoằng Nghị phía sau hô lớn nhắc nhở.

Trần Dật Thần hừ lạnh một tiếng, trực tiếp dùng một tay nhấc bàn ăn lên, ném thật mạnh về phía sáu người kia.

“Xoẹt !”

Người mặc đồ đen cầm đầu cầm kiếm một phát chém vỡ cái bàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.