Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 533



CHƯƠNG 533: PHẢN BỘI

“Thả ông ấy ra!”

Sắc mặt Trần Dật Thần cực kỳ lạnh lẽo, anh quá sơ suất rồi, thực ra anh sớm đã ngờ tới, tên áo đen này sẽ nhắm vào Vương Hoằng Nghị.

“Thả ra?” Tên áo đen mặt quỷ cười lạnh một tiếng: “Thả ông ta ra, chúng tao còn có đường sống sao?”

“Chỉ cần mày thả ông ấy ra, tao nhất định sẽ thả các người đi, tôi tuyệt đối không nuốt lời!”

Trần Dật Thần lạnh giọng nói, mấy tên áo đen này rất thông minh, họ không lấy mạng của Vương Hoằng Nghị ra để uy hiếp mình từ bỏ đối chọi, vì họ biết, mình tuyệt đối sẽ không làm vậy.

Tuy nhiên, họ lấy mạng ông ta để đổi lấy mạng của họ, thì sẽ có tính khả thi nhất định.

“Hừ, nói còn hay hơn cả hát, ai biết sau khi tao thả ông ta ra, mày sẽ làm gì.” Tên áo đen hừ lạnh một tiếng, hắn không tin Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần thật quá gian trá, hoặc là che giấu thực lực, hoặc là ngay từ ban đầu căn bản đã không trúng độc.

Dù vậy, cũng sẽ gây nguy hiểm tới tính mạng của họ.

“Vậy mày muốn thế nào?”

“Chúng tao dẫn ông ta đi, mày và chúng tao giữ khoảng cách hai mươi mét, đợi tới vị trí thích hợp, chúng tao sẽ thả ông ta.” Tên áo đen nhìn Trần Dật Thần nói, hai mươi mét, là khoảng cách an toàn tương đối, khoảng cách này, nếu Trần Dật Thần muốn đi tới thì ít nhất cũng cần hai ba giây.

Hai ba giây, đủ để họ phản ứng lại, giết chết Vương Hoằng Nghị.

“Được.”

Trần Dật Thần gật đầu đồng ý, lúc này, Vương Hoằng Nghị đang ở trong tay họ, anh buộc phải đồng ý.

“Đứng yên!”

Mấy người cảnh giác nhìn Trần Dật Thần, bắt đầu đi ra ngoài cửa.

Trong khoảng thời gian này, tên áo đen cầm đầu luôn nhìn chằm chằm vào Trần Dật Thần, tay hắn đặt trên cổ Vương Hoằng Nghị, chỉ cần Trần Dật Thần có hành động nhỏ nào thì hắn sẽ bẻ gãy cổ Vương Hoằng Nghị.

Sau khi ra khỏi phòng bao, mấy người đi tới đại sảnh nhà hàng.

Lúc này, trong đại sảnh đã không còn một ai.

Tất cả nhân viên phục vụ đều ngã trên mặt đất, không biết sống chết.

Trần Dật Thần không vội ra tay, anh luôn duy trì khoảng cách hai mươi mét với chúng.

Cuối cùng, họ ra khỏi nhà hàng.

Nhưng họ lại không hề có ý muốn thả Vương Hoằng Nghị trong tay ra.

“Bây giờ có thể thả chú Vương ra rồi chứ?” Trần Dật Thần đứng trong nhà hàng, sắc mặt âm trầm nói, anh đã duy trì cách hai mươi mét rồi.

Bây giờ, chính là thời cơ tốt nhất để mấy người này thả Vương Hoằng Nghị.

“Được rồi.” Tên áo đen cầm đầu cười lạnh một tiếng: “Mày xem như biết điều!”

“Lão già này đưa mày, bắt lấy!”

Dứt lời, Vương Hoằng Nghị bị vứt lên không trung.

Sắc mặt Trần Dật Thần lạnh lẽo, nhảy bật lên thật cao, đón lấy Vương Hoằng Nghị từ trên không.

“Chú Vương, chú không sao…”

Sau khi chậm rãi rơi xuống đất, Trần Dật Thần chuẩn bị hỏi Vương Hoằng Nghị có sao không thì lúc này, cảm giác nguy cơ bỗng hiện lên trong lòng anh.

Một giây sau, một thanh dao găm đâm vào cơ thể anh.

“Chú Vương, chú…”

Mặt Trần Dật Thần đầy khó tin, giây phút này, Vương Hoằng Nghị trước mặt khiến anh cảm thấy cực kỳ xa lạ.

“Xin lỗi, Tiểu Thần.”

Biểu cảm Vương Hoằng Nghị có chút phức tạp, thanh dao găm đâm vào cơ thể Trần Dật Thần lại đâm sâu hơn vài phần.

“Cháu sớm nên nghĩ tới.” Trần Dật Thần thở dài, thực ra vừa rồi lúc những tên áo đen đó dẫn Vương Hoằng Nghị ra khỏi cửa, anh đã nên sớm nghĩ tới ông ta có vấn đề.

Thức ăn và rượu trên bàn, Vương Hoằng Nghị đều đã động vào.

Nhưng ông ta lại không hôn mê.

Mà ba người Vương Thi Viện, Lý Thế Bình, Bành Diễm Phương lại đều đã hôn mê.

Chuyện này vốn không bình thường

“Thần, cháu biết không? Thực ra chú vốn không muốn ra tay, nhưng mà cháu thật sự quá mạnh.”

“Dù đã trúng độc, sáu người họ cũng không thể làm gì cháu.”

Vương Hoằng Nghị nhìn Trần Dật Thần, sắc mặt vô cùng phức tạp.

Độc, là do ông ta hạ.

Nhưng trong kế hoạch ban đầu không có mục ông ta ra tay này.

Ông ta cảm thấy sáu người Ám Kình trung kỳ đủ để giải quyết anh.

Nhưng thực lực chân chính của anh lại vượt ngoài tưởng tượng của ông ta.

Không phải Ám Kình hậu kỳ.

Mà là Hóa Kình sơ kỳ.

Ông ta đành ra tay.

“Là thương hội Thiên Thủy đi?”

Trần Dật Thần ngẩng đầu, hỏi một câu, lúc này, anh chỉ muốn biết, Vương Hoằng Nghị rốt cuộc có phải do thương hội Thiên Thủy phái tới không.

“Cháu rất thông minh.”

Vương Hoằng Nghị nhìn anh, câu này của ông ta như ngầm thừa nhận.

“Năm năm trước, nội gián Chiến Minh đó cũng là chú đi?”

Sắc mặt Trần Dật Thần phức tạp, Chiến Minh có nội gián, năm năm trước, tên nội gián đó giúp võ giả của thương hội Thiên Thủy trà trộn vào thương hội Trung Hải, tiến hành ám sát hội trưởng thương hội Trung Hải.

Sau đó, kẻ ám sát bị Chiến Minh giải quyết, nhưng nội gián thì Chiến Minh mãi vẫn không tìm ra.

Lần này trước khi đến đảo Mai Lai, Thạch Phá Quân đã nhắc anh, nội gián Chiến Minh năm năm trước đó có lẽ cũng sẽ tới đây, kêu anh cẩn thận, nhưng anh vẫn sơ suất.

“Chuyện của Chiến Minh cháu cũng biết?”

Vương Hoằng Nghị có chút kinh ngạc, sau đó liền gật gật đầu, nói: “Không sai, ta chính là nội gián Chiến Minh mà cậu nói.”

“Tại sao ông phản bội?”

Trần Dật Thần hỏi có chút yếu ớt, lúc này, anh đã có thể cảm nhận được rõ ràng tốc độ mất máu trong cơ thể đang tăng nhanh.

Dao găm của Vương Hoằng Nghị tẩm độc.

Độc tố còn mạnh hơn độc hạ trong thức ăn ban nãy vài phần.

“Tại sao?”

Vương Hoằng Nghị nhìn anh, rồi lắc đầu: “Không có tại sao.”

“Nếu buộc phải nói một đáp án thì đó chính là người nước N cho ta sự giàu có, cho ta địa vị có thể khiến ta không cần phải chịu uy hiếp của nhà họ Uông.

Trần Dật Thần khẽ gật đầu, công ty mậu dịch của Vương Hoằng Nghị phất lên rất nhanh, không tới năm năm, ông ta đã từ không một đồng bạc lên tới gia tài nghìn tỷ như hôm nay.

Bây giờ xem ra , công ty mậu dịch của ông ta phất lên không thể tránh khỏi sự giúp đỡ của người nước N.

“Ra đi, lão tam Hoàng.”

Trần Dật Thần thở dài, Vương Hoằng Nghị đã phản bội, vậy anh có nói nhiều cũng vô ích.

“Lão tam Hoàng?! Cậu còn dẫn người tới?”

Nghe thấy lời này của Trần Dật Thần, Vương Hoằng Nghị cả kinh.

Ông ta vừa dứt lời, chưởng ấn do Kình khí tụ thành từ trên trời ập xuống.

Thấy chưởng ấn này, con ngươi Vương Hoằng Nghị lập tức co rút: “Võ học đại sư?!”

“Ầm”

Không có bất kỳ cơ hội phản ứng nào, Vương Hoằng Nghị trực tiếp bị một chưởng đánh bay.

“Oắt con, nếu ông đây tới trễ vài phút thì cái mạng nhỏ của cậu không giữ được rồi.”

Lão tam Hoàng cười hề hề từ trong bóng tối đi ra.

“Bốn người đó giải quyết rồi chứ?” Trần Dật Thần liếc mắt lão tam Hoàng, cười khổ hỏi.

“Giải quyết rồi.”

Lão tam Hoàng gật đầu, nhìn sang Vương Hoằng Nghị: “Hắn làm sao đây?”

“Giao ông ta cho Sở đại ca trước, sau đó lại để Chiến Minh dẫn ông ta về đi.”

Sắc mặt Trần Dật Thần có chút phức tạp, trước nay, anh đều xem ông ta như người lớn trong nhà, nhưng ai biết, ông ta lại là kẻ phản đồ.

Thấy lão tam Hoàng xuất hiện, trái tim Vương Hoằng Nghị đã lạnh hơn phân nửa, ông ta không nghĩ tới, bên cạnh Trần Dật Thần lại luôn có một võ học đại sư.

Hít sâu một hơi, Vương Hoằng Nghị nhìn Trần Dật Thần, trầm giọng nói: “Thần, chuyện hạ độc là ta làm, không liên quan tới Diễm Phương và Thi Viện, họ không biết, xin cậu bỏ qua cho họ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.