CHƯƠNG 535: COI TRỌNG
Phải biết là trước đây có một người giàu có tài sản hàng trăm tỷ muốn bỏ ra một tỷ mua đan giải độc với Quản Nam Thiên nhưng đều bị Quản Nam Thiên từ chối, nhưng hôm nay Quản Nam Thiên lại đưa đan giải độc cho Trần Dật Thần.
“Cảm ơn Quản trưởng lão.”
Trần Dật Thần cũng không do dự quá nhiều, sau khi nói một tiếng cám ơn anh trực tiếp nhận lấy đan giải độc từ tay Quản Nam Thiên.
Anh không cảm thấy Quản Nam Thiên sẽ hại anh ngay trước mặt nhiều người như vậy, huống chi tiếng tăm của đan giải độc này anh đã từng nghe người ta nói đến.
Đây là một loại thuốc đặc biệt được cung cấp trong nội bộ Võ Minh, tác dụng của nó vô cùng mạnh, gần như có thể giải được hàng trăm loại độc trên thế giới.
Thời khắc mấu chốt thì đan giải độc này tương đương với một mạng sống.
Loại thuốc này cho dù là trong nội bộ Võ Minh thì cũng chỉ có mấy minh chủ cấp cao mới có tư cách có được.
Sau khi nhận đan giải độc, Trần Dật Thần một ngụm nuốt vào.
Không đến một phút liền có một luồng cảm giác mát lạnh lan tràn toàn thân, càng thần kỳ hơn là miệng vết thương bị dao găm của Vương Hoằng Nghị đâm vào truyền đến một cảm giác tê dại.
Đan giải độc này chẳng những có tác dụng giải trừ độc tố mà còn có tác dụng chữa trị vết thương.
“Ngày mai đấu cược cậu còn có thể ra trận được không?” Quản Nam Thiên đột nhiên hỏi một câu.
“Có thể ra trận.” Trần Dật Thần khẽ gật đầu một cách chắc chắn, trước lúc chưa uống đan giải độc anh không có lòng tin nói lời này, bởi vì quả thực anh bị thương không nhẹ.
Nhưng sau khi uống đan giải độc anh lại tràn đầy lòng tin.
Cho dù ngày mai không thể khôi phục trạng thái sung mãn thì anh cũng có lòng tin đánh cho những người còn lại của Thương hội Thiên Thủy răng rơi đầy đất.
“Vậy thì tốt rồi.” Quản Nam Thiên khẽ vuốt cằm, lập tức nói: “Lão phu chờ mong biểu hiện ngày mai của cậu, đừng có để lão phu thất vọng.”
Sau khi nói xong Quản Nam Thiên cũng không quay đầu lại chắp tay rời đi.
Đông đảo cán sự của Võ Minh có chút ghen tỵ, nhìn Trần Dật Thần một chút, xưa nay Quản Nam Thiên đối với bất kỳ ai cũng đều có vẻ mặt không chút thay đổi, nhưng hôm nay đối với Trần Dật Thần rõ ràng Quản Nam Thiên lại có chút coi trọng, cho Trần Dật Thần đan giải độc có giá trị không nhỏ còn chưa nói, còn trước mặt mọi người nói chờ mong biểu hiện của Trần Dật Thần…
“Thần, cậu thế nào?” Sau khi Quản Nam Thiên rời đi, Sở Dật Phi nhịn không được mở miệng, Trần Dật Thần là hy vọng duy nhất của Thương hội Trung Hải, nếu bây giờ anh xảy ra vấn đề thì cuộc đánh cược ngày mai Thương hội Trung Hải có thể trực tiếp tuyên bố từ bỏ.
“Anh Sở không cần lo lắng, tôi tốt hơn nhiều rồi.” Trần Dật Thần cười cười, thái độ Quản Nam Thiên có chút nằm ngoài sự dự đoán của anh, mặc dù bề ngoài Quản Nam Thiên nói lần ám sát này là ông ta bảo vệ không đúng chỗ, nhưng trong lòng Trần Dật Thần lại biết rõ chuyện này có liên quan rất lớn với ông ta.
Làm tuyển thủ tham gia đánh cược, trong lúc mấu chốt này thật sự là anh không nên đi khỏi khu biệt thự ra ngoài ăn cơm.
Ở trong khu biệt thự thì người của Thương hội Thiên Thủy hoàn toàn không tìm được cơ hội ra tay.
“Đi về trước đi, họ nghe nói cậu xảy ra chuyện đều rất lo lắng, nhưng tôi không đưa họ đi ra.” Sở Dật Phi trầm giọng nói, để phòng ngừa tin tức bị tiết lộ, lúc anh ta đi ra khỏi nhà chỉ dẫn theo mấy người vệ sĩ của nhà họ Sở, mấy người Vũ Văn Thiến, Sở Thanh Từ và Hồ Khải Tinh này cũng muốn theo tới nhưng đều bị anh ta ngăn cản.
Nếu để mấy người kia nhìn thấy tình cảnh Trần Dật Thần bị ám sát thì khó đảm bảo ý chí chiến đấu sẽ không bị dao động.
Nửa giờ sau Trần Dật Thần về tới khu biệt thự.
Khác với vẻ sạch sẽ trước khi đi, Trần Dật Thần khi trở về gần như cả người là máu, hơi có chút chật vật.
“Anh Trần, anh không sao chứ?”
Vẻ mặt Sở Thanh Từ đầy lo lắng đi tới.
Vũ Văn Thiến cũng theo tới, nhưng cô ta lại không mở miệng.
“Tôi không sao.” Trần Dật Thần lắc đầu, nhìn thoáng qua mọi người đang chờ đợi rồi nói xin lỗi: “Thật ngại quá, quấy rầy mọi người nghỉ ngơi rồi.”
“Hừ, thật ngại quá? Lúc này nói những điều này có tác dụng không?”
Hồ Khải Tinh lạnh lùng nhìn Trần Dật Thần một chút rồi nói: “Trước đó có phải tôi đã nói với anh là đừng đi ra ngoài, ở yên trong biệt thự tu luyện không?”
Trần Dật Thần nhíu mày, cũng không nói gì. Trước đó quả thật Hồ Khải Tinh từng nói như vậy, nhưng lúc đó anh hoàn toàn không nghĩ tới Vương Hoằng Nghị sẽ hại anh, với lại để an toàn trước khi ăn cơm anh còn nhắn tin cho lão tam Hoàng, để lão tam Hoàng chạy tới.
“Hồ Khải Tinh, lúc này anh ngồi nói những lời châm chọc như vậy có tác dụng không? Sao anh lại không quan tâm anh Trần bị ai ám sát chứ?” Sở Thanh Từ lạnh lùng
“Quan tâm anh ta?” Hồ Khải Tinh cười khẩy một tiếng.
“Quan tâm anh ta làm cái gì? Anh ta không nghe lời, chết cũng là đáng đời!”
“Anh quá đáng! Sao anh có thể…” Sở Thanh Từ tức giận, dù nói thế nào thì hiện tại mọi người cũng cùng một chiến tuyến, nhưng Hồ Khải Tinh lại nói Trần Dật Thần chết là đáng đời.
“Được rồi, đừng nói nữa, chuyện này đúng là tôi đáng trách, tôi không nên tự tiện ra ngoài.” Lúc này Trần Dật Thần cười nhạt cắt lời Sở Thanh Từ. Hồ Khải Tinh vẫn luôn nhìn anh khó chịu, muốn tìm anh gây phiền phức, anh đã nhận ra từ lâu.
Nhưng anh lười so đo với loại tiểu nhân như Hồ Khải Tinh.
“Trần sư đệ, những tên sát thủ ám sát cậu đã bắt được hết rồi sao?” Lúc này, Trương Thiên Dụ vẫn luôn im lặng không nói gì đột nhiên lên tiếng, sắc mặt của anh ta có chút tái nhợt, từ sau khi bị Fuji Sasuke đánh bị thương nặng thì mấy ngày nay anh ta vẫn luôn chưa định thần lại.
“Đều bắt được rồi.”
“Họ là do ai phái tới?”
“Không biết, người còn chưa kịp hỏi thì đã chết hết.”
“Họ đều là võ giả?” Trương Thiên Dụ hỏi, có thể làm Trần Dật Thần chật vật như thế không thể là người bình thường được.
“Là võ giả.”
“Võ giả cảnh giới gì? Có phải người của Thương hội Thiên Thủy phái tới không?” Trương Thiên Dụ hỏi rất cẩn thận.
“Minh Kình trung kỳ, về phần có phải do Thương hội Thiên Thủy phái tới hay không thì tôi cũng không biết.” Trần Dật Thần liếc nhìn Trương Thiên Dụ, tùy tiện nói, trước mặt nhiều người như vậy đương nhiên anh không thể nói thật rồi, ai biết được nơi này có gián điệp của Thương hội Thiên Thủy hay không.
“Minh Kình trung kỳ? Mấy người Minh Kình trung kỳ mà có thể khiến anh trở nên như thế này?” Hồ Khải Tinh khinh thường nhìn Trần Dật Thần một chút.
Trong thế giới của võ giả, Minh Kình và Ám Kình có chênh lệch rất lớn.
Nói chung một người Ám Kình sơ kỳ ít nhất cũng có thể đối phó với năm người Minh Kình hậu kỳ, nhưng Trần Dật Thần thì tốt rồi, là một Ám Kình sơ kỳ vậy mà suýt chút nữa bị mấy tên Minh Kình trung kỳ giết chết.
Đối mặt với thái độ coi thường của Hồ Khải Tinh, Trần Dật Thần chỉ lắc đầu trong lòng, ngoài miệng lại không nói gì nữa.
Bởi vì cho dù anh nói sự thật rằng anh đã đánh bại sáu người Ám Kình trung kỳ thì Hồ Khải Tinh cũng sẽ không tin, trái lại sẽ cảm thấy anh đang khoác lác.
“Chắc không phải là Thương hội Thiên Thủy, người của Thương hội Thiên Thủy không nhất thiết phải bất chấp không kiêng dè gì để giết cậu.” Trương Thiên Dụ nói như có điều suy nghĩ, anh ta thấy Trần Dật Thần vẫn chưa đáng để Thương hội Thiên Thủy phải hao phí trả giá lớn như thế để ra tay. Nếu Trần Dật Thần là thiên tài đủ để ảnh hưởng đến thắng bại của cuộc đánh cược giống như Vương Kiền thì nói không chừng Thương hội Thiên Thủy sẽ còn có ý định giết người, nhưng Trần Dật Thần một võ giả Ám Kình trung kỳ tán tu, hoàn toàn không đáng để Thương hội Thiên Thủy mạo hiểm.
“Trương sư huynh nói đúng.”
Trần Dật Thần cười nhạt một tiếng, giờ phút này anh đột nhiên có chút chờ mong cuộc đánh cược ngày mai, không biết là ngày mai Trương Thiên Dụ và những người này nhìn thấy anh thể hiện uy lực thần kỳ trên đài thì sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ?