Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 553



“Nếu Lâm đại Tông Sư vẫn còn sống, thương hội Thiên Thủy bắt cóc cô Lâm, vậy quả thật là tự tìm đường chết rồi.”

“Đợi một ngày Lâm đại Tông Sư trở về, chắc chắn sẽ giết thẳng đến thương hội Thiên Thủy, diệt toàn bộ thương hội Thiên Thủy.”

“Tông Sư không thể nhục, đây là quy củ mà người của giới võ đạo toàn cầu đều biết rõ.”

“Nhất là người thương hội Thiên Thủy bắt cóc còn là con cháu của Tông Sư, cho dù Lâm đại Tông Sư muốn tiêu diệt thương hội Thiên Thủy, những Tông Sư võ đạo của nước N cũng không dám nói gì.”

Nói đến đây, Thạch Phá Quân thở dài: “Nhưng thương hội Thiên Thủy làm chuyện này vô cùng thông minh, bọn họ không để lại bất kỳ nhược điểm nào cho Lâm đại Tông Sư, mà lại giật dây Nhẫn Hồn bắt cô Lâm đi.”

“Đến lúc đó, cho dù Lâm đại Tông Sư trở về thì cũng chỉ có thể đi gây sự với Nhẫn Hồn, mà không thể đi tìm thương hội Thiên Thủy gây phiền phức.”

Lông mày Trần Dật Thần nhíu lại, Thạch Phá Quân nói rất có lý, lần này thương hội Thiên Thủy sử dụng mưu kế quang minh chính đại, cho dù Lâm Thanh Đế trở về gây phiền phức, cũng chỉ có thể gây phiền phức với Nhẫn Hồn.

“Nói như vậy, cũng chỉ có thể dùng Cực đạo chân giải đi đổi Lâm Ngọc Nhi?” Trần Dật Thần thở dài nói.

“Trước mắt, quả thật chỉ có cách này.” Thạch Phá Quân gật đầu.

“Đương nhiên, cố gắng giải cứu cũng được, nhưng dù sao cô Lâm cũng đang ở tổng bộ Nhẫn Hồn, chúng ta không thể đảm bảo trong quá trình giải cứu sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì…”

“Em hiểu.” Trần Dật Thần thở dài một hơi, đối với anh mà nói, biện pháp đảm bảo nhất chính là lấy Cực đạo chân giải đi đổi Lâm Ngọc Nhi.

Nhưng mà làm như vậy, cái giá phải trả chính là nước N sẽ lấy được Cực đạo chân giải bản đầy đủ, mấy năm sau, bọn họ sẽ có thêm một vị Tông Sư võ đạo.

“Ý các vị thì sao?”

Sở Dật Phi nhìn người phụ trách của ba nhà còn lại, dù sao Cực đạo chân giải cũng là tài sản chung của bốn gia tộc lớn, anh ta không cách nào tự quyết định.

“Tôi đồng ý dùng Cực đạo chân giải đổi cô Lâm.” Sở Dật Phi vừa dứt lời, đại biểu Uông Hải Dương của nhà họ Uông lên tiếng.

“Tôi cũng đồng ý.”

Người phụ trách của nhà họ Tần nói ngay sau đó.

“Tôi cũng đồng ý.” Tống Lệ Thành cũng ngượng ngùng giơ tay lên.

Trước đó bọn họ không đồng ý vì cảm thấy chưa chắc Lâm Thanh Đế còn sống, nhưng bây giờ, Thạch Phá Quân lại nói, Lâm Thanh Đế còn sống.

Nếu Lâm Thanh Đế còn sống thật, nếu bọn họ không dùng Cực đạo chân giải đổi lấy tính mạng của Lâm Ngọc Nhi, sau này Lâm Thanh Đế trở về, chắc chắn sẽ không để yên cho bọn họ.

“Nếu tất cả mọi người đã đồng ý, vậy tôi dùng Cực đạo chân giải đi đổi cô Lâm.” Sở Dật Phi nói.

“Không thành vấn đề.”

“Cảm ơn các vị, tôi thiếu các vị một món nợ.” Trần Dật Thần trầm giọng nói, sở dĩ bốn gia tộc lớn dễ dàng giao Cực đạo chân giải cho anh như vậy, cũng không phải là vì thể diện của anh lớn bao nhiêu, mà chính là vì bọn họ đều kiêng dè Lâm Thanh Đế.

Lâm Thanh Đế đã biến mất gần hai mươi năm!

Gần như đúng lúc mọi người vừa bàn bạc chuyện lấy Cực đạo chân giải đi đổi Lâm Ngọc Nhi xong, điện thoại của Sở Dật Phi lại vang lên lần nữa.

“Là một dãy số lạ.”

Sau khi nhìn thấy hiển thị trên màn hình, đồng tử Sở Dật Phi không nhịn được co rút lại, một dãy số lạ có thể gọi đúng vào lúc này, e rằng chỉ có Nhẫn Hồn.

“Ngài Sở cân nhắc thế nào rồi?” Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói khàn khàn từ bên trong truyền ra.

“Ông là ai?” Sở Dật Phi cũng không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại một câu.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ: “Chẳng phải ngài Sở đã biết rồi sao? Cần gì phải cố hỏi nữa?”

“Các ông là Nhẫn Hồn?” Sắc mặt Sở Dật Phi sầm lại, người bên kia đã dám nói lời này, chỉ sợ vị trí của Nhẫn Hồn trước đó cũng là bọn họ cố ý tiết lộ ra ngoài.

“Nhẫn Hồn? Nhẫn Hồn cái gì?” Ngài Sở đang nói gì vậy, tôi không hiểu gì cả.”

“Lần này tôi gọi điện thoại cho ngài Sở cũng chỉ là muốn hỏi ngài Sở, chuyện kia ngài đã tính toán thế nào rồi? Có muốn dùng Cực đạo chân giải đổi tính mạng của cô Lâm hay không?”

“Tôi muốn đảm bảo bây giờ cô Lâm không có chuyện gì.” Sở Dật Phi trầm giọng nói, nếu Lâm Ngọc Nhi là con gái của Lâm Thanh Đế, vậy chỉ sợ thân phận của cô ta còn cao quý hơn tất cả mọi người cộng lại, anh ta tuyệt đối không cho phép Lâm Ngọc Nhi xảy ra bất cứ chuyện gì.

“Ngài Sở yên tâm, chúng tôi vẫn có chừng mực, dù sao cô Lâm cũng là con cháu của Tông Sư, chúng tôi sẽ không làm gì cô ta.”

“Nhưng nếu ngài Sở không biết điều, vậy chúng tôi cũng không ngại ném cô Lâm vào biển lớn làm mồi cho cá.”

Sắc mặt Sở Dật Phi lạnh lẽo: “Ông dám!”

“Ha ha, ngài Sở có thể thử xem tôi có dám hay không.”

“Tôi có thể cho các ông Cực đạo chân giải, nhưng các ông không được động đến nửa cọng tóc của cô Lâm.” Sở Dật Phi cố nén tức giận nói.

“Yên tâm, chúng tôi chỉ cần Cực đạo chân giải, còn cô Lâm… đợi sau khi cô ta mở Cực đạo chân giải giúp chúng tôi, chúng tôi sẽ thả cô ta.”

“Đúng rồi, trừ cái đó ra, chúng tôi còn một điều kiện nho nhỏ.”

“Điều kiện gì?” Sở Dật Phi trầm giọng nói.

“Để Trần Dật Thần đưa Cực đạo chân giải đến nước N.”

“Chuyện này không thể nào!” Gần như theo bản năng, Sở Dật Phi lập tức lên tiếng phản đối.

Lúc này cho Trần Dật Thần đến nước N, chẳng phải bảo Trần Dật Thần đi chịu chết sao?

Hôm trước Trần Dật Thần còn mới giết hai thiên tài của nước N, vào giờ phút này, nửa giới võ đạo của nước N đều hận Trần Dật Thần thấu xương.

Nếu Trần Dật Thần dám qua đó, chắc chắn sẽ rơi vào hoàn cảnh không còn đường sống!

“Không thể nào?” Người đàn ông bên kia điện thoại đột nhiên cười lạnh: “Ngài Sở, tôi cho rằng ngài vẫn chưa hiểu rõ tình hình, bây giờ giữa chúng ta không phải đang bàn điều kiện, mà là tôi nói cái gì thì anh phải làm cái đó!”

“Tôi chỉ cho anh ba ngày, ba ngày sau, nếu tôi không nhìn thấy Trần Dật Thần và Cực đạo chân giải, vậy các anh cứ chờ nhặt xác cô Lâm đi.”

“Tút tút.”

Sau khi nói xong câu đó, lập tức cúp điện thoại.

Mọi người trong phòng bày ra vẻ mặt khác nhau.

Tống Lệ Thành tỏ vẻ cười trên nỗi đau của người khác, anh ta không ngờ, lần này thương hội Thiên Thủy lại tham đến vậy, đã muốn Cực đạo chân giải, lại còn muốn mạng của Trần Dật Thần.

Bây giờ chỉ cần xem Trần Dật Thần sẽ lựa chọn như thế nào thôi.

“Dật Thần, cậu không thể đi, đó là một cái bẫy!”

Sắc mặt Thạch Phá Quân rất khó coi, không thể nghi ngờ, hành động của thương hội Thiên Thủy lần này chính là vì trả thù Trần Dật Thần.

E rằng bọn họ đã sớm biết quan hệ của Trần Dật Thần và Lâm Ngọc Nhi, nói không chừng lần này Cực đạo chân giải cũng chỉ là nhân tiện, sợ rằng mục tiêu chủ yếu nhất của bọn họ chính là giải quyết Trần Dật Thần!

Dù sao Trần Dật Thần mới hai mươi lăm tuổi đã là Hóa Kình sơ kỳ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai chắc chắn Trần Dật Thần sẽ trở thành Tông Sư võ đạo, mà Cực đạo chân giải, mặc dù có thể tăng cao tỷ lệ võ giả Hóa Kình tiến cấp thành Tông Sư võ đạo, nhưng cũng chỉ là tăng cao tỷ lệ, không phải đảm bảo một trăm phần trăm.

So sánh, diệt trừ Trần Dật Thần mới là việc cấp bách.

“Em biết đó là cái bẫy.” Trần Dật Thần cười khổ: “Nhưng em không còn lựa chọn nào khác.”

“Không được, đợi tôi báo chuyện này cho tổng bộ, để tổng bộ tạo áp lực với giới võ đạo nước N, ép bọn họ thả Ngọc Nhi.”

Trần Dật Thần lắc đầu: “Anh Thạch, tổng bộ sẽ không thể nào gây áp lực với giới võ đạo nước N, hoặc, cho dù tổng bộ gây áp lực với giới võ đạo nước N, giới võ đạo nước N cũng sẽ không để Nhẫn Hồn thả Ngọc Nhi trở về, nói không chừng, trái lại bọn họ còn âm thầm ủng hộ Nhẫn Hồn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.