CHƯƠNG 577: DIỆT MÔN
“Hitake!”
Thấy cảnh tượng như vậy, sư phụ của Miyamoto Hitake hét to một tiếng.
Tuy nhiên.
Ông ta chưa kịp làm ra hành động gì thì Trần Dật Thần đã lao thẳng tới trước mặt ông ta nhanh như gó, vẫn là chiêu thức đó, anh đánh một chưởng về phía đầu ông ta.
“Rầm!”
Theo tiếng động này vang ra, đầu của sư phụ Miyamoto Hitake cũng nổ tung ngay lập tức.
Lúc trước, ông ta kêu gào đòi trả thù Trần Dật Thần giống như đồ đệ Miyamoto Hitake của mình.
Lúc này ông ta lại bị Trần Dật Thần đánh nát đầu giống y như đồ đệ Miyamoto Hitake của ông ta!
“Chết đi!”
Đúng lúc này, Miyamoto Yuichi gầm lên một tiếng, cầm đao samurai trong tay lao về phía Trần Dật Thần.
Rầm!
Vừa dứt lời, Miyamoto Yuichi đã lao đến trước mặt Trần Dật Thần, hai tay cầm đao chém xuống đầu Trần Dật Thần!
Bước chân của Trần Dật Thần khẽ động, cả người xoay một vòng như xoắn ốc, nghiêng người né tránh đao samurai sắc bén, khiến Miyamoto Yuichi chém vào khoảng trống.
Vụt!
Sau khi tránh đi mũi đao của Miyamoto Yuichi , Trần Dật Thần nhấc chân phải lên, mu bàn chân căng lên và tăng thêm sức mạnh, đá vào cổ tay của Miyamoto Yuichi .
Đàm chân.
Một chiêu này, Trần Dật Thần sử dụng chiêu thức đàm chân tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ đạo của nước H.
Rầm!
Một tiếng trầm đục vang lên, Miyamoto Yuichi không kịp né tránh đòn hiểm, bị Trần Dật Thần đánh trúng, cổ tay bị lực mạnh đá vào, lập tức buông lỏng chuôi đao, máu tươi đầm kia.
Trần Dật Thần thu chân thuận thế câu cây kiếm đến trước người, nhanh nhẹn cầm lấy, sau đó chém một kiếm về phía cổ Miyamoto Yuichi .
Sắc mặt Miyamoto Yuichi thay đổi, vội vàng bật người về sau, kiếm phong sắc bén xẹt qua cổ anh ta, kiếm phong sắc bén cắt một đường ở cổ anh ta, máu tươi nhỏ giọt chảy xuống.
Tình huống này khiến ông ta sợ tới mức trái tim suýt chút nữa là nhảy ra khỏi cổ họng, lập tức lùi ra sau mấy bước, tránh khỏi Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần không đuổi theo Miyamoto Yuichi mà cầm thấy kiếm samurai, giống như sói vào đàn cừu, bắt đầu một hồi chém giết thành viên nòng cốt của gia tộc Miyamoto.
Đúng vậy…
Là chém giết!
Mỗi một kiếm anh vung ra là có một đầu người rơi xuống đất.
Những thành viên nòng cốt khác của gia tộc Miyamoto giống như còn cừu yếu ớt không sức phản kháng trước mặt Trần Dật Thần, nếu không thể chống cự, thậm chí ngay cả trốn tránh cũng tránh không ra, chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi đã có vài người bị chém bay đầu!
“Chết!!”
Thấy cảnh tượng như vậy, đôi mắt của Miyamoto Yuichi như muốn nứt ra, tức giận cùng cực, hét lớn một tiếng, tay run lên, phi tiêu hình sao gào thét bắn về phía Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần lắc mình tránh thoát.
“Phụt!”
“Phụt!”
“Phụt!”
Cùng lúc đó, tiếng máu tươi bắn tung tóe vang lên, phi tiêu hình sao bắn trúng ba thành viên gia tộc Miyamoto bên người Trần Dật Thần, phi tiêu lập tức xuyên qua cơ thể bọn họ, cả ba ngã xuống vũng máu.
Bọn họ bị chính tay Miyamoto Yuichi giết chết!
“A…”
Kết cục như vậy khiến cho Miyamoto Yuichi hận đến phát cuồng, ngũ quan trên mặt vặn vẹo lại bên nhau, nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó lại đánh về phía Trần Dật Thần.
Lúc này Trần Dật Thần không né tránh, mà mang theo kiếm samurai chủ động đón nhận.
“Phụt.”
Qua mười chiêu, Trần Dật Thần một chiêu chém xuống, lấy đầu của Miyamoto Yuichi!
Cảnh này khiến đám người may mắn còn sống của gia tộc Miyamoto xụi lơ trên đất!
“Ác ma! Mày là ác ma!”
Màn đêm buông xuống, đám người gia tộc Miyamoto vô cùng sợ hãi, phẫn hận nhìn Trần Dật Thần, thất thanh la to.
“Khi các người muốn giết tôi và bạn bè người thân của tôi, các người nên có giác ngộ mình sẽ bị giết!”
Trần Dật Thần lạnh lùng nói, sau đó lại cầm lấy kiếm samurai đi vào đám người thu gặt mạng người.
Mười phút sau, Trần Dật Thận để lại một đống thi thể rồi vứt kiếm rời đi.
Gia tộc Miyamoto, chó gà cũng không được tha!
Vị trí của gia tộc Miyamoto là ở vùng ngoại thành, một nông trường nhỏ kề sát sông nước, hoàn cảnh thanh bình, vô cùng thanh tịnh, ít khi có người quấy rầy, nơi này gần như thuộc quyền sở hữu của bọn họ.
Sáng sớm, khi mặt trời đỏ dần dâng lên ở đường chân trời, không có một ai xuất hiện ở sân tập võ của gia tộc Miyamoto, cả diễn võ trường trống rỗng không bóng người, trang viên to rộng yên tĩnh không tiếng động, trong không khí là mùi máu tươi gay mũi.
Đã mấy giờ trôi qua kể từ khi Trần Dật Thần huyết tẩy gia tộc Miyamoto, nhưng bởi vì tổ địa gia tộc Miyamoto vô cùng hẻo lánh, cộng thêm nghiêm cấm người ngoài tiến vào, thậm chí còn chuyên môn làm biển cấm vào ở đường đến trang viên, vì đến cho đến chín giờ sáng vẫn không ai phát hiện thảm án của gia tộc Miyamoto.
Chín giờ, một chiếc xe thương vụ Toyata chạy trên đường đến tổ địa gia tộc Miyamoto.
Trên ô tô, thân là tộc trưởng gia tộc Miyamoto, Miyamoto Hanzo nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, một cô gái mặc trang phục samurai đang gọi điện thoại không ngừng.
Cô gái tên là Iijima Sora, là trợ lý của Miyamoto Hanzo .
“Vẫn không ai nghe điện thoại à?”
Miyamoto Hanzo bỗng nhiên mở mắt, nhíu mày hỏi.
“Vâng, gia chủ.” Iijima Sora gật đầu.
“Sắp đến rồi, không cần gọi nữa.” Miyamoto Hanzo nói, mặt càng nhăn hơn.
Đêm qua ông ta ở bên ngoài, phối hợp đội Yamaguchi và Nhẫn hồn để tìm kiếm tung tích của Trần Dật Thần, nhưng đáng tiếc tìm kiếm suốt một đêm cũng không tìm được dấu chân Trần Dật Thần, Trần Dật Thần giống như đã hoàn toàn biến mất.
Rạng sáng ngày hôm nay, khi trợ lý Iijima Soracủa ông ta đột nhiên nói ra một giả thiết, rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, có khi nào Trần Dật Thần giết người xong thì quay về trốn ở gia tộc Miyamoto không, bởi vì công viên trò chơi cách gia tộc Miyamoto không xa.
Miyamoto Hanzo cảm thấy giả thiết này rất vớ vẩn, ông ta không thừa nhận Trần Dật Thần sẽ có gan lớn như vậy.
Tuy rằng ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng Miyamoto Hanzo vẫn cảm thấy có hơi lo lắng.
Vì thế, từ sau khi lên xe ở Đông Kinh , ông ta lập tức nói trợ lý Iijima Sora gọi điện cho Miyamoto Yuichi , hỏi Miyamoto Yuichi xem gia tộc thế nào, nhưng gọi mãi vẫn không có ai nghe máy.
Dưới tình hình này, trong lòng ông ta càng cảm thấy có chuyện không tốt, nghĩ có thể gia tộc đã xảy ra chuyện.
Mang theo cảm giác lo lắng này, hai mươi phút sau, Miyamoto Hanzo dẫn theo trợ lý đi đến cửa tổ địa gia tộc Miyamoto, phát hiện cửa lớn đóng chặt, đưa mắt nhìn ra, sân tập võ ở sân trước không có một bóng người.
Lái xe ấn loa vài lần cũng không ai đáp lại.
“Đại nhân, hình như không được bình thường.”
Một người đàn ông mặc đồ samurai màu đen nhìn thấy cửa lớn đóng chặt, sân tập võ trống không thì không khỏi lên tiếng.
Ông ta là lái xe của Miyamoto Hanzo , đồng thời cũng là vệ sĩ, một ninja hậu kỳ trung nhẫn.
“Gia chủ, hình như trong không khí có mùi máu tươi.”
Nghe thấy người đàn ông mặc đồ đen nói vậy, Miyamoto Hanzo hít vài cái, nói: “Bấm loa tiếp đi, nếu không có đáp lại thì chúng ta mở cửa vào xem.”
Miyamoto Hanzo cũng phát hiện khác lạ, sự lo lắng trong lòng càng trào lên, lông mày chau lại.
“Vâng, gia chủ!”
Người đàn ông mặc đồ đen lập tức vâng lệnh, sau đó nghe theo lời Miyamoto Hanzo ấn loa, kết quả vẫn không được đáp lại như trước.
Vì thế người đàn ông mặc đồ đen đi đến trước cửa, một chân đá về phía cửa lớn.
Rầm rầm.
Tiếng cửa rầm rầm vag lên, cửa lớn trang viên mở ra.
Người đàn ông mặc đồ đen quay lại, khởi động ô tô rồi chở Miyamoto Hanzo và Iijima Sora vào trang viên.