CHƯƠNG 579: LẺN VÀO NHẪN HỒN
Trụ sở chính của tổ chức Nhẫn Hồn chiếm diện tích hơn một ngàn mét vuông, có khu huấn luyện, phòng xạ kích, khu đấu vật, kho vũ khí, văn phòng và phòng họp, ngoài ra còn có căn tin, phòng tập thể hình, suối nước nóng, quán bar và các cơ sở giải trí khác.
Theo một nghĩa nào đó, trụ sở chính của tổ chức Nhẫn Hồn càng giống khách sạn năm sao phiên bản quân sự hơn.
Tất cả những thứ này chỉ để phục vụ cho nghề sát thủ thì thực sự quá đặc biệt.
Từ nhỏ họ đã được huấn luyện tàn khốc, lớn lên thành một sát thủ, sau đó bắt đầu thực hiện nhiệm vụ giết người, tay dính máu tươi lâu ngày sẽ gây ảnh hưởng đến tâm lý và tính cách của họ ở một mức độ nào đó, họ cần được thư giãn và thậm chí là buông thả.
Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều sát thủ thích rượu chè, buông thả dục vọng sau khi làm xong nhiệm vụ.
Trước tình hình này, nhằm mang đến một môi trường thoải mái cho cho sát thủ của tổ chức, tổ chức Nhẫn Hồn đã chi rất nhiều tiền để xây dựng trụ sở chính, đây cũng là nhà của tất cả các sát thủ Nhẫn Hồn.
Ngoài việc thực hiện nhiệm vụ và thỉnh thoảng buông thả bản thân, sát thủ thường dành hầu hết thời gian còn lại ở trụ sở chính.
Bởi vì mấy ngày trước vừa nhận nhiệm vụ ủy thác từ Thương hội Thiên Thủy là bắt cóc Lâm Ngọc Nhi, cho nên Nhẫn Hồn đã điều động gần một trăm tinh anh, cộng thêm mấy chục tên Nhẫn giả.
Nhưng tiếc thay tất cả những người đó đều bỏ mình ở khu giải trí, bị một mình Trần Dật Thần giết chết!
Cái chết của hơn một trăm tinh anh khiến Nhẫn Hồn thiệt hại nặng nề.
Họ vốn định tạm dừng nhận nhiệm vụ để phục hồi sức mạnh, nhưng Thần Ẩn lại truyền đạt mệnh lệnh cho Nhẫn Hồn và Yamaguchi bắt tay tìm kiếm tung tích của Trần Dật Thần.
Không còn cách nào khác, Nhẫn Hồn lại phái một số lượng lớn thành viên ra ngoài.
Nhưng xuất phát từ ý đồ riêng, Nhẫn Hồn vẫn giữ lại mấy chục sát thủ hàng đầu và Nhẫn giả ở trụ sở chính.
Những sát thủ và Nhẫn giả này là trụ cột mạnh nhất của Nhẫn Hồn.
Chỉ khi những người còn sống, Nhẫn Hồn mới là Nhẫn Hồn chân chính!
Đã tám tiếng đồng hồ kể từ khi Lâm Ngọc Nhi bị đưa đi, mặc dù hình ảnh về cảnh giết chóc tối qua đã mang lại cho rất nhiều thành viên Nhẫn Hồn chấn động cực lớn, nhưng sáng nay, nhiều thành viên Nhẫn Hồn vẫn huấn luyện, thư giãn, đi ngủ, sau đó chờ có nhiệm vụ như thường ngày.
Có điều, thủ lĩnh Momojiro Yamamoto của tổ chức Nhẫn Hồn lại ăn ngủ không yên.
Bởi vì mới đó không lâu, ông ta vừa nhận được tin gia tộc Miyamoto bị tàn sát đẫm máu.
Tin tức này khiến nỗi lo lắng trong lòng ông ta càng lớn hơn. Ông ta lo rằng Trần Dật Thần sẽ trả thù tổ chức Nhẫn Hồn như đã làm với gia tộc Miyamoto!
Vì nỗi lo lắng trong lòng nên sau bữa cơm tối hôm đó, Momojiro Yamamoto đã mở một cuộc họp với bốn thành viên nòng cốt của tổ chức sát thủ Nhẫn Hồn.
“Hikayuki, tình hình về Trần Dật Thần thế nào rồi?”
Momojiro Yamamoto đích thân chủ trì cuộc họp. Sau khi cuộc họp bắt đầu, ông ta hỏi Hikayuki, người phụ trách tình báo của tổ chức Nhẫn Hồn trước.
“Trước mắt vẫn chưa có tin tức về cậu ta.” Hikayuki hơi bất đắc dĩ, Yamaguchi và Nhẫn Hồn đã điều động gần một trăm ngàn thành viên tìm nơi ẩn náu của Trần Dật Thần, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì về Trần Dật Thần, anh như đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này.
“Có khi nào cậu ta đã rời khỏi nước N rồi không?”
Một người đàn ông vạm vỡ đầu trọc hỏi, anh ta là người phụ trách hoạt động của tổ chức Nhẫn Hồn.
Sau khi tổ chức nhận nhiệm vụ, anh ta sẽ chọn người đi làm nhiệm vụ đó rồi vạch ra kế hoạch thực hiện nhiệm vụ, sau đó báo cáo cho Momojiro Yamamoto, sau khi được Momojiro Yamamoto phê duyệt sẽ thực hiện.
Có thể nói anh ta và Hikayuki là trợ thủ đắc lực của Momojiro Yamamoto.
“Chưa xác định được.” Hikayuki lắc đầu.
“Tuy việc để cậu ta rời khỏi nước N sẽ trở thành nỗi sỉ nhục của nước N, nhưng sâu trong lòng tôi vẫn hi vọng cậu ta đã đi rồi.”
Momojiro Yamamoto thở dài, cũng không che giấu sự lo lắng trong lòng trước mặt bốn thành viên nòng cốt.
“Thủ lĩnh, ông lo lắng Trần Dật Thần sẽ trả thù chúng ta, vậy nên mới mở cuộc họp đặc biệt này để tìm cách đối phó sao?”
Người lên tiếng lần này là một người đàn ông nhỏ gầy, anh ta là người phụ trách huấn luyện của tổ chức Nhẫn Hồn, chuyên phụ trách huấn luyện sát thủ, bổ sung người mới.
“Ừm.”
Momojiro Yamamoto gật đầu bảo: “Theo thông tin cho thấy cậu ta là một người có thù tất báo, mà việc cậu ta tàn sát đẫm máu gia tộc Miyamoto cũng chứng minh điều này, đồng dạng chứng tỏ cậu ta không để lệnh tất sát của Amaterasu đại nhân và phó thủ lĩnh Miyamoto vào mắt.”
“Thủ lĩnh, tôi nghĩ khả năng này không lớn.”
Hikayuki lại lên tiếng, cô ta phân tích một cách lý trí: “Cậu ta trả thù gia tộc Miyamoto rất có thể là vì họ ở tỉnh Chiba, hành động thuận tiện. Còn chúng ta ở Hokkaido, cho dù cậu ta có thể tra được vị trí của trụ sở chính chúng ta, cậu ta muốn tới Hokkaido trong khi Sơn Khẩu Tổ, Nhẫn Hồn chúng ta và Thần Ẩn đang liên minh với nhau để tìm tung tích của cậu ta, điều này gần như không có khả năng.”
“Thủ lĩnh, ông yên tâm, cho dù cậu ta có thể thuận lợi tới đây cũng không làm được gì đâu. Tuy sức chiến đấu của cậu ta đáng sợ, nhưng cậu ta không thể nào đi vào căn cứ của chúng ta!”
Lần này là người đàn ông trung niên đeo mắt kính lên tiếng, ông ta là người phụ trách vũ khí của tổ chức Nhẫn Hồn, ngoài việc phụ trách mua và cải tiến các loại vũ khí tốt cho tổ chức sát thủ, ông ta còn phụ trách việc xây dựng trụ sở chính của tổ chức, lắp đặt rất nhiều loại máy nhận dạng, chỉ cần không phải thành viên của tổ chức sẽ không thể đi vào căn cứ.
Bởi vì cổng vào trụ sở dưới lòng đất là một cánh cửa hợp kim, đừng nói là sức người, ngay cả cho nổ đạn pháo cũng không mở được, chỉ có thành viên của tổ chức quét đồng tử và xác nhận thân phận mới có thể mở ra.
“Đã có quá nhiều điều khó tin xảy ra trên người cậu ta, chúng ta nên cẩn thận vẫn tốt hơn.”
Nghe vậy, lông mày Momojiro Yamamoto dãn ra một chút, nhưng ông ta vẫn hơi lo lắng, bèn ra lệnh: “Thông báo cho tất cả mọi người biết, trước khi xác thực Trần Dật Thần đã bị giết chết hoặc rời khỏi nước N, nghiêm cấm thành viên của tổ chức đi ra ngoài!”
“Vâng, thưa thủ lĩnh!”
Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc nhận lệnh, ngoài việc phụ trách chọn sát thủ thực hiện nhiệm vụ, anh ta còn chịu trách nhiệm quản lý cuộc sống thường ngày của sát thủ: “Nhưng mà thủ lĩnh, hai hôm trước Kamini Ida ra ngoài tìm phụ nữ, bây giờ vẫn chưa về.”
“Lát nữa cậu gọi cho cậu ta, bảo cậu ta lập tức về căn cứ!”
Vừa dứt lời, Momojiro Yamamoto nhìn sang Hikayuki: “Hikayuki, cô tiếp tục chú ý và thu thập tin tức liên quan tới Trần Dật Thần, một khi cậu ta có động tĩnh thì báo cho tôi trước.”
“Vâng, thưa thủ lĩnh!”
Người đàn ông đầu trọc và Hikayuki đồng thanh đáp.
“Tan họp!”
Momojiro Yamamoto nói, sau đó đứng dậy trước rồi đi ra khỏi phòng họp.
Bốn người Hikayuki thấy thế cũng lần lượt rời đi, người đàn ông đầu trọc về tới phòng của mình thì lập tức làm theo chỉ thị của Momojiro Yamamoto, gọi vào số của Kamini Ida.
“Cậu đang ở đâu?” Cuộc gọi được kết nối, người đàn ông đầu trọc trầm giọng hỏi.
“Nakata đại nhân, tôi đang trên đường về căn cứ, có nhiệm vụ mới muốn giao cho tôi à?”
“Không có nhiệm vụ, nhưng thủ lĩnh vừa ra lệnh cho tôi gọi điện bảo cậu lập tức về căn cứ!”
“Vâng, Nakata đại nhân, tôi sẽ về căn cứ ngay, tối đa năm phút.”
“Ừ.”
Hidesuke Nakata nói xong thì cúp máy.
“Nếu không có nhiệm vụ mới, tại sao thủ lĩnh lại bảo mình lập tức về căn cứ nhỉ?”
Nghe thấy tiếng “tút tút” từ ống nghe, vẻ mặt Kamini Ida trở nên nghi hoặc, sau đó cậu ta cất điện thoại, nhanh chân chạy đến trang trại ở phía trước.