Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 601



CHƯƠNG 601: VƯỢT MẶT!

“Được thôi.”

Trần Dật Thần khẽ thở dài một tiếng, anh nhìn ra Vũ Văn Bác nói lời thật lòng, bèn không ngăn cản nữa, mà nhắc nhở: “Thi đấu nhất định phải bình tĩnh, tuyệt đối không được kích động, an toàn hàng đầu!”

“Ừ.” Vũ Văn Bác trịnh trọng gật đầu.

“Cậu Bác, cố lên!”

“Cậu Bác, nhất định phải thắng!”

“Cậu Bác, nhất định phải khiến lũ cháu trai dập đầu nhận thua!”

Đồng thời, các tay đua nước H xung quanh cũng thay nhau cổ vũ cho Vũ Văn Bác.

“Một đám hề! Tối nay, giới đua xe ngầm nước H các người bị chúng ta sỉ nhục chắc rồi, chính là một trò cười!” Lý Đông Thanh khinh thường nói, sau đó bước nhanh về phía Phác Xương Tuấn, mặt mày nịnh nọt: “Xin lỗi, sư phụ, con vốn muốn để hắn tự sát tạ tội trước mặt mọi người, lại không thể như ý muốn, cược chân hắn cũng không dám, chỉ có thể khiến hắn lát nữa dập đầu, tự vả mặt nhận sai với người.”

“Chỉ có thể thắng, không được phép thua!” Phác Xương Tuấn trầm giọng nói.

“Xin sư phụ yên tâm, thắng hắn dễ như thắng đứa bé ba tuổi!” Lý Đông Thanh tràn đầy tự tin nói, sau đó cười lạnh liếc nhìn Vũ Văn Bác một cái, bước nhanh về phía siêu xe Koenigsegg của anh ta.

Bên tai vang lên giọng nói hống hách của Lý Đông Thanh, nhìn dáng vẻ khinh thường đó của anh ta, Vũ Văn Bác tức đến nắm chặt hai tay thành nắm đấm, sau đó giống như một con khỉ bị chọc giận, đi về phía chiếc xe Aston Martin sớm đã được nhân viên lái đến bên đường của mình.

Lúc này, Lý Đông Thanh bước vào Koenigsegg, thông qua thủy tinh xe, lạnh lùng nhìn Trần Dật Thần, mắt đầy oán hận.

Theo anh ta thấy, nếu không phải Trần Dật Thần ba lần bốn lượt cản trở, anh ta ít nhất có thể thẳng một cái chân của Vũ Văn Bác!

“Văn Bác, nhớ lời tôi nói.”

Không để ý tới ánh mắt lạnh lẽo của Lý Đông Thanh, Trần Dật Thần lại nhắc nhở Vũ Văn Bác.

“Biết rồi, anh Thần!” Vũ Văn Bác gật đầu, sau đó bước vào Aston Martin.

“Một con chó lấy đâu ra lắm lời thế?” Không chỉ Lý Đông Thanh bất mãn với Trần Dật Thần, Phác Xương Tuấn cũng vậy, hắn thấy Trần Dật Thần lại mở miệng nhắc nhở, lập tức hừ lạnh nói.

Xoẹt!

Không trả lời, Trần Dật Thần híp mắt lại, nhìn Phác Xương Tuấn.

Chỉ một ánh mắt, rất ngắn ngủi.

Nhưng lại tuyên phán tử hình cho Phác Xương Tuấn!

Tìm chết!

Nghe thấy câu nói không biết sống chết của Phác Xương Tuấn, thấy hành đồng híp mắt của Trần Dật Thần, đáy lòng đám người Quý Hồng lập tức xuất hiện hai chữ này, mặc dù đến bây giờ họ vẫn chưa biết thân phận của Trần Dật Thần, nhưng có thể khiến Vũ Văn Bác đối đãi cung kính như vậy, hẳn không phải nhân vật tầm thường gì, Phác Xương Tuấn dám chọc vào nhân vật như vậy, đây không phải tìm chết thì là gì?

Đưa ra phán đoán như vậy, đồng thời các tay đua trong giới đua xe ngầm nước H do Quý Hồng cầm đầu lại có chút lo lắng.

Họ lo lắng, Trần Dật Thần lúc này sẽ ra tay dạy dỗ Phác Xương Tuấn.

Như vậy, dù xem như xả giận, nhưng cũng dễ dàng trở thành đề tài đàm tiếu.

Dùng lời nói trước đó của Lý Đông Thanh, chuyện một khi truyền ra ngoài, giới đua xe ngầm nước ngoài sẽ khinh thường giới đua xe ngầm nước H, cho rằng họ không thua nổi.

Ngay lập tức, trong tâm lý mẫu thuẫn vừa lo lắng lại vừa mong đợi của đám người Quý Hồng, Trần Dật Thần không ra tay, cũng không để ý Phác Xương Tuấn, mà là dời ánh mắt sang điểm xuất phát đường đua.

Trên đài phía trước điểm xuất phát, cô gái gợi cảm giống như trước đó, một tay chặn trước ngực, sau đó cởi bỏ áo ngực.

“Ong~”

“Ong~”

Theo áo ngực rơi xuống, tiếng vang cực lớn vang vọng.

Aston Martin màu trắng và Koenigsegg màu đen giống như hai con quái thú bằng thép nổi điên, gào thét xông về phía trước.

Dưới màn đêm, hai chiếc siêu xe vừa bắt đầu đã không phân cao thấp, lúc sắp biến mất trong ánh mắt mọi người, Aston Martin dẫn trước.

Xoẹt!

Cùng lúc này, một ngọn đèn chiếu trên tòa nhà ba tầng đó.

Một lúc sau, tòa nhà ba tầng kia như một tấm màn, hiện ra mấy chục màn hình nhỏ – đó là màn hình camera giám sát các nơi.

Đây là điểm đặc sắc của trường đua xe ngầm Côn Sơn, lấy tòa nhà làm tấm màn, lợi dụng kỹ thuật tin tức điện tử, trình chiếu quá trình thi đấu vào trong mắt người xem, khiến khán giả ở điểm đầu, điểm cuối đường đua cũng có thể nhìn thấy tiến trình thi đấu.

“Cậu Bác dẫn đầu vượt qua camera giám sát thứ nhất!”

“Ôi má ơi, cuối cùng dẫn trước rồi!”

“Hy vọng cậu Bác có thể kiên trì tới cuối, để chúng ta hả giận một phen!”

… Giây lát trôi qua, trên màn hình thứ nhất hiện thị hình ảnh Aston Martin bay qua, dẫn tới một trận náo động.

Bất kể là tay đua nước H, hay khán giả có mặt tại hiện trường đều bắt đầu hoan hô.

Bao gồm cả Quý Hồng, anh ta cũng thả lỏng đôi mày đang cau chặt, lộ ra nụ cười.

Chỉ có Trần Dật Thần không hoan hô.

Ngược lại, mày anh cau lại.

Bởi vì, thông qua hình ảnh camera, anh nhìn ra được, ở góc cua chín mươi độ đầu tiên, Vũ Văn Bác bởi vì tốc độ quá nhanh, không chỉ đánh lái không đủ hoàn mỹ, hơn nữa còn xém chút cọ vào lan can bảo vệ.

Nhìn ngược lại phía Lý Đông Thanh, anh ta khống chế tốc độ rất tốt, lúc rẽ cua, làm ra một cú đánh lái đủ để liệt vào sách giáo khoa, nhanh chóng vòng qua đường cong.

“Một đám ngu ngốc!”

Lúc này, bên phía tay đua Cao Ly, trên mặt họ không lộ ra bất kỳ buồn bực hay uể oải nào, mà là tràn đầy nụ cười trào phúng, thậm chí có người trực tiếp mở miệng, cảm giác đó giống như những tay đua và khán giả nước H ở trong mắt họ chỉ là một đám hề.

Hử?

Bên tai vang lên lời nói khinh miệt của tên tay đua Cao Ly đó, nhìn đám tay đua Cao Ly do Phác Xương Tuấn cầm đầu trên mặt đều là nụ cười trào phúng, nỗi bất an trong lòng Trần Dật Thần ngày càng mãnh liệt, mày cau lại càng chặt.

Lý trí nói cho anh biết, Vũ Văn Bác quá nôn nóng muốn chiến thắng, tâm trạng không ổn định, như vậy không chỉ sẽ thua trận đấu, hơn nữa rất có khả năng vì mắc sai lầm mà xe hủy người vong, bỏ mạng tại đây.

“Cậu Bác tiếp tục dẫn trước!”

Chính vào lúc Trần Dật Thần lo lắng, Aston Martin dẫn trước băng qua camera thứ hai, dẫn tới tiếng hoan hô của các tay đua và khán giả nước H Họ đang hoan hộ nên không chú ý tới một chi tiết — Koenigsegg cũng theo sát Aston Martin băng qua, đã kéo gần khoảng cách với Aston Martin, lúc nào cũng có thể chèn vượt lên.

“Đáng tiếc cho người nước H, nếu họ biết Đông Thanh cố ý để người nước H dẫn trước hai đường vòng trước, không biết họ còn có thể cười được không?”

“Đông Thanh có thể nói là phí hết tâm huyết, anh ta cố ý rơi lại phía sau tay đua nước H kia, sau đó vượt qua, dùng cách này để ảnh hưởng tới tâm trạng của tay đua nước H. Nếu tâm trạng tay đua kia sụp đổ, thì tất sẽ chết không thể nghi ngờ!”

“Không sai, nếu Đông Thanh không phải muốn mạng của người nước H kia, thì nào sẽ để hắn dẫn trước?!”

Lúc này, bên đầu kia, nụ cười trào phúng trên mặt các tay đua Cao Ly không hề giảm bớt, trong đó có vài người còn đùa cợt bàn tán.

Dù giọng họ nhỏ, nhưng Trần Dật Thần vẫn dựa vào thính lực vượt xa người thường mà nghe được.

Điều này…khiến lo lắng trong lòng Trần Dật Thần càng nồng đậm!

“Đậu xanh, đám cháu trai lại vượt qua cậu Bác ở camera thứ ba!”

Rất nhanh, màn hình đoạn camera thứ ba hiện lên, Lý Đông Thanh dùng kỹ thuật đánh lái đường cong xuất sắc, vượt qua Aston Martin của Vũ Văn Bác, xoay chuyển thế cục, bắt đầu dẫn trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.