Trần Dật Thần ngồi trên ghế đàn piano với vẻ mặt phức tạp, kể từ khi mẹ anh qua đời, anh đã không chạm vào cây đàn suốt ba năm.
Trước đây anh từng chơi piano là để không làm Tô An Hạ thất vọng.
Bây giờ, anh chơi piano vì người phụ nữ anh thích.
Những ngón tay mảnh khảnh của Trần Dật Thần chạm vào phím đàn, từ những phím đàn đen trắng truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
Trần Dật Thần run ngón tay, nhấn một vài phím ngẫu nhiên, cây đàn piano lập tức phát ra âm thanh chói tai.
Thẩm Hà Du vẻ mặt ủ rũ không nói lời nào, mặc dù Trần Dật Thần có chơi một vài tạp âm nhưng không có nghĩa là anh thực sự không biết chơi piano, cũng có thể là đang điều chỉnh.
Nhưng những khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều không hiểu điều này, chỉ cần Trần Dật Thần không chơi được, anh chính là kẻ bị chế giễu dữ dội.
“Tôi đã nói tên phế vật này hoàn toàn không chơi được piano mà, bây giờ lộ chân tướng rồi kìa.”
“Nhìn dáng vẻ nghèo rớt mồng tơi của cậu ta kìa, thoạt nhìn chẳng biết gì đến cây đàn piano đâu, mau xuống đây đi, đừng gây xấu hổ nữa.”
“Tôi sẽ rời đi ba phút, chờ tên phế vật này đàn xong tôi sẽ quay lại.”
“Đinh đinh đinh…”
Ngay khi giọng nói vừa dứt, Trần Dật Thần bắt đầu chơi, những nốt đầu tiên rất phổ biến, mọi người cũng không nghe ra được gì nổi bật.
Nhưng khi ngón tay của Trần Dật Thần bay lên, đàn piano trên sân khấu như trở nên sống lại, những nốt nhạc tuyệt đẹp phát ra từ bảng âm thanh, vỗ vào màng nhĩ của mọi người như vũ bão, khiến lòng người run rẩy.
Sắc mặt của Thẩm Hà Du thay đổi đầu tiên, bởi vì cái gọi là người trong nghề một khi ra tay, anh ta liền biết có hay không, trong số tất cả những người trong lĩnh vực này, kỹ năng chơi piano của anh ta là cao nhất, những người bình thường sẽ chỉ thấy những nốt giống nhau nghe hay, nhưng họ không thể biết tại sao chúng lại nghe hay.
Nhưng Thẩm Hà Du, một người đã chơi piano hơn mười năm, có thể cảm nhận rõ ràng những nốt nhạc do Trần Dật Thần chơi đơn giản là tự nhiên mà thành!
Nói cách khác, nhịp điệu rất hoàn hảo, giữa các nốt hoàn toàn không tồn tại bất kỳ kẽ hở nào.
Chỉ cần điều khiển nhịp điệu thôi, Trần Dật Thần đã đủ hất tung anh ta ra xa hơn mười con phố!
Lúc này Hạ Nhược Y cũng chấn động không kém gì Thẩm Hà Du, cũng là “Gửi Alice” Thẩm Hà Du vừa mới chơi, Hạ Nhược Y cảm thấy cô chỉ đang nghe máy móc, tuy nghe hay nhưng vẫn thiếu một chút nhanh nhẹn, rõ ràng là Thẩm Hà Du không nhận ra rằng ý nghĩa thực sự của “Gửi Alice” chỉ nhằm vào tiết tấu.
Nhưng trong tay Trần Dật Thần, “Gửi Alice” như trở nên sống động, có hồn hơn!
Anh diễn giải một cách sinh động tâm trạng của người đàn ông có ngưỡng mộ nhưng lại không được lòng, dù cô là phụ nữ cũng cảm nhận được tâm trạng phức tạp tuyệt vọng và có phân hy vọng trong đó.
Đôi môi đỏ mọng của Hạ Nhược Y khẽ mở, lúc này cô mới có chút kinh ngạc, Trần Dật Thần, người đang tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, giống như một hoàng đế âm nhạc, thật sự là người chồng bình thường của cô năm xưa sao?
Cùng một người sao có thể khác nhau lớn đến như vậy?
Không giống như Thẩm Hà Du và Hạ Nhược Y, những người biết piano, hầu hết mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp có thể chưa bao giờ chạm vào cây đàn piano, nhưng điều này cũng không ngăn cản họ xác định được sự êm tai.
Cũng giống như một người bình thường, muốn đánh giá món ăn có ngon hay không thì trước hết không cần phải đi thi lấy chứng chỉ đầu bếp.
Mỗi người đều có những cách hiểu riêng về sự dễ nghe!
Rõ ràng, “Gửi Alice” của Trần Dật Thần rất dễ nghe! Ít nhất hàng triệu khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều nghĩ như vậy.
Một tiếng chết tiệt vang lên trên tiếng đàn.
“Chết tiệt! Anh ta thực sự đang chơi tác phẩm này sao? Sao tôi cứ cảm thấy anh ta đang giả trân, có người đang mở bản gốc!”
“Đồ ngốc! Sao anh không nói cây đàn piano đó là giả.”
“Ôi tuyệt quá, tôi lại tin vào tình yêu nữa rồi.”
“Sau khi nghe Trần Dật Thần đàn, tôi chỉ có một cảm giác, những gì cậu Thẩm chơi vừa rồi là một cái rắm.”
“Hoàn toàn không thể so sánh được, cậu Thẩm chỉ đang đàn “Gửi Alice”, mà Trần Dật Thần này lại đang diễn dịch lại “Gửi Alice”.”
“Ngày nay shipper lại có nhiều tài năng giấu kín, không tiết lộ như vậy sao?”
“Thật luôn, nếu sau này không có tài lẻ thì chắc người ta cũng không dám đi làm shipper mất.”
“Giai điệu Trần Dật Thần vừa đàn, có ai ghi âm lại chưa? Tôi thấy nó sẽ hot đấy.”
“Không có, hay quá, tôi chỉ lo nghe thôi, thậm chí không nghĩ đến việc ghi âm.”
“Leng keng”
Nốt cuối cùng kết thúc, mọi người vẫn còn chút chưa thoả mãn, dường như muốn lắng nghe thêm nữa, nhưng Trần Dật Thần đã đứng dậy, không cảm ơn hay cúi đầu, anh bước thẳng ra khỏi sân khấu, đi đến chỗ Hạ Nhược Y.
“Nhược Y…” Ánh mắt Trần Dật Thần ôn nhu, còn muốn nói gì đó, nhưng một khuôn mặt quyến rũ đột nhiên xông thẳng đến trước mặt anh, Trần Dật Thần chỉ cảm thấy môi mình mát lạnh, lời nói sau miệng bị chặn lại, Trần Dật Thần trợn to hai mắt, trong mắt lộ ra vẻ kỳ quái.
Mình… bị cưỡng hôn sao?
Mặc dù Hạ Nhược Y nhắm chặt đôi mắt đẹp của mình, Trần Dật Thần vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y đang đầy xấu hổ.
Rõ ràng, việc thực hiện một bước đi to gan như vậy cũng là một thách thức rất lớn đối với Hạ Nhược Y.
Một lúc lâu môi mới tách ra.
Hạ Nhược Y cúi đầu, thậm chí không dám liếc nhìn Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần theo bản năng liếm liếm môi mình, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, thật sự là rất ngọt.
Ở bên cạnh, sắc mặt của Thẩm Hà Du tái nhợt, hai tay nắm chặt lại, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Mọi chuyện đi đến nước này, anh đừng nói là mặt mũi, ngay cả lớp lót cũng mất sạch.
Kế hoạch ban đầu của anh ta là giẫm lên mặt mũi Trần Dật Thần trước mặt Hạ Nhược Y, nhưng thay vào đó Trần Dật Thần lại giẫm lên anh.
Vả lại đây còn là buổi truyền hình trực tiếp, tất cả mọi người trong thành phố đều thấy cảnh tượng này.
Thậm chí không cần nghĩ cũng biết, sau ngày hôm nay, nhất định sẽ có người nói Thẩm Hà Du là một tay chơi piano nửa vời, lại còn chẳng bằng nổi một tên shipper.
“Cùng nhau, cùng nhau!”
“Khuyết tật não à, người ta vốn là vợ chồng! Cậu Thẩm mới là người thứ ba.”
“Tối nay Cậu Thẩm bị tát mặt bóp bóp chát chát luôn.”
“Ai có thể ngờ, một tay chơi đàn piano là shipper lại còn chơi hay hơn cả một danh gia quốc tế luôn cơ đấy.”
“Nếu anh ta có thể đàn lại một lần nữa, tôi sẽ gửi cho anh ta mười siêu tên lửa, không giả dối đâu!”
Rất ít người trong phòng phát sóng trực tiếp lúc này chỉ trích Trần Dật Thần phế vật rồi, chỉ riêng kỹ năng đàn piano tuyệt vời của Trần Dật Thần cũng đủ khiến 99% người trong giới cảm thấy xấu hổ.
Nói không chút khoa trương, nếu Trần Dật Thần không đi làm shipper mà đi đàn piano thì thành tích của anh sẽ hoàn toàn chẳng tệ hơn của Thẩm Hà Du hiện tại.
Một người như vậy, ai có tư cách nói anh phế vật?
Lâm Như Tuệ và mẹ con Tôn Hồng đang canh trước phòng phát sóng trực tiếp, lúc này cảm thấy trời đất như sắp sụp đổ đến nơi.
Đánh chết họ cũng không bao giờ nghĩ tới, Trần Dật Thần không chỉ đến Tòa Nhà Nữ Hoàng, mà còn tát vào mặt Thẩm Hà Du.
Điều này khác với những gì họ mong đợi.
Trong lòng Lâm Như Tuệ oán hận Trần Dật Thần muốn chết, nếu bà biết thứ phế vật này có thể chơi đàn tốt như vậy, lẽ ra bà không nên nói như vậy với Thẩm Hà Du, bây giờ thì tốt rồi, Thẩm Hà Du đã bị tát vào mặt như vậy, bà chắc chắn sẽ bị liên lụy.
Nhưng điều mà Lâm Như Tuệ quan tâm hơn lúc này là Thẩm Hà Du sẽ giải quyết tình huống này như thế nào, liệu bà có thể nhận được ba trăm tỷ hay không.