Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 643



CHƯƠNG 643: XUẤT QUAN!

Soàn soạt, soàn soạt, soàn soạt….

Bất ngờ là sau khi nghe xong lời của Vũ Văn Bác, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Hạ Nhược Y, chuẩn bị kêu Hạ Nhược Y ra quyết định.

Hạ Nhược Y giơ cổ tay lên nhìn thời gian, 4h10 phút.

“Như này đi, anh Vương, làm phiền anh đi vào đánh thức Trần Dật Thần, sau đó em sẽ đi vào.” Hạ Nhược Y do dự một lúc, sau đó nói với Vương Kiền.

Trong số những người ở đây, tu vi của Vương Kiền là cao nhất, cô cảm thấy để Vương Kiền đi đánh thức Trần Dật Thần có thể ít tạo thành ảnh hưởng không tốt nhất đối với Trần Dật Thần.

“Được.”

Vương Kiền gật đầu, đang định đi vào trong biệt thự, đột nhiên nghe thấy trong bộ đàm truyền đến một tiếng la thất thanh: “Cậu Bác, có hai người đang cố đi vào biệt thự, một người trong số đó là võ giả, thực lực vô cùng đáng sợ, mấy huynh đệ đều bị đánh đến tàn phế rồi, không thể ngăn cản anh ta!”

Soàn soạt!

Nghe thấy báo cáo của thuộc hạ, vẻ mặt của Vũ Văn Bác lập tức thay đổi.

“Sao vậy?”

Sự thay đổi sắc mặt của Vũ Văn Bác đã rơi vào mắt của mọi người, Hạ Nhược Y không nhịn được lên tiếng hỏi.

“Có người đánh người của tôi bị thương, cố gắng xông vào đây, có lẽ người đến là một người không phải là người tốt!” Vũ Văn Bác cau mày, quay người, vẻ mặt nặng nề nhìn về phía con đường đi đến biệt thự.

Sau khi nghe xong lời nói của Vũ Văn Bác, Hạ Nhược Y và những người khác đều sững sờ, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía sau.

Giây tiếp theo.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Cảnh Nhân và Mục Dương sánh bước đi vào.

Dưới ánh chiều tà, hai người ngẩng cao đầu, trên mặt mang theo sự xem thường, cho dù nhìn thấy có chục người đứng bên ngoài biệt thự thì thái độ vẫn như vậy.

“Hạ Nhược Y có ở đây không?’ Dường như trả lời lại Vũ Văn Bác, một giọng nói lớn vang lên.

Giọng nói này vừa kết thúc thì một bóng người xuất hiện.

Mục Dương thôi thúc, vận động Ám Kình, thân hình lóe lên, giống như một bóng ma đi đến trước mọi người, khuôn mặt kiêu căng liếc nhìn tất cả mọi người để tìm kiếm hình bóng của Hạ Nhược Y.

“Tôi chính là Hạ Nhược Y, anh là ai?” Đột nhiên, lúc ánh mắt của Mục Dương rơi trên người Hạ Nhược Y, Hạ Nhược Y bước lên một bước, lạnh lùng lên tiếng.

“Tôi là võ đồng của cậu chủ Cảnh Đằng.” Mục Dương giới thiệu bản thân mình trước, sau đó lạnh lùng, ngạo mạn nói: “Hạ Nhược Y, cô là vợ của đồ bỏ đi kia, tôi nghĩ cô cũng biết chuyện người chồng bỏ đi kia của cô có một trận chiến sinh tử với cậu chủ Cảnh Đằng của nhà họ Cảnh chúng tôi.”

“Hôm nay, người chồng bỏ đi kia của cô không dám đấu với cậu Cảnh Đằng nhà họ Cảnh chúng tôi.”

“Vì vậy, tôi làm theo mệnh lệnh của cậu chủ Cảnh Đằng, thu nhận cô là đầy tớ của tôi, hi vọng cô đừng phản kháng, dù sao là đầy tớ của Mục Dương tôi là phúc mà cô tu luyện tám đời cũng không có được.”

“Ngu ngốc, đầu của anh bị lừa đá đúng không?” Lời nói ngông cuồng của Mục Dương vang lên bên tai, nhìn thái độ vênh váo của Mục Dương, mọi người đều tức giận, Vũ Văn Bác lên tiếng mắng.

“Mặc dù cậu chủ Cảnh Đằng chỉ kêu tôi thu phục con tiện nhân Hạ Nhược Y này, nhưng nếu như có người không tôn trọng tôi, tôi không ngại dạy cho anh ta một bài học. Vì vậy, tốt nhất anh hãy quản cái miệng của anh.” Mục Dương nghe thấy vậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Bác, vẫn ngông cuồng như cũ, thậm chí một khi có lời nói không hợp ý là sẵn sàng tư thế ra tay.

“Đây không phải là thế giới của võ lực tối cao, mà mà thế giới có rất nhiều quy định, một vài quy định trong đó võ giả cũng phải tôn trọng. Đừng nói là anh, cho dù là chủ tử của anh, thậm chí gia chủ của nhà họ Cảnh cũng không dám phá bỏ quy định, anh lại dám giẫm đạp lên quy định….anh có biết điều này có nghĩa là gì không?” Đối mặt với sự uy hiếp vô cùng ngông cuồng của Mục Dương, cảm thấy sự đáng sợ tỏa ra từ trên người Mục Dương, Vương Kiền lạnh lùng bước lên một bước, đứng bên cạnh Hạ Nhược Y, nhìn chằm chằm vào Mục Dương, nói từng câu từng chữ.

“Tôi không biết cái này có ý nghĩa là gì, tôi chỉ biết mệnh lệnh của cậu chủ còn lớn hơn trời.”

Sự cảnh cáo của Vương Kiền không hề khiến Mục Dương cảm thấy sợ hãi, anh ta không hề có một chút ý nghĩ thu chân lại, mà vẫn làm ra dáng vẻ Cảnh Đằng lão đại là đại nhân của anh ta, anh ta nhìn Hạ Nhược Y, nói: “Hạ Nhược Y, hôm nay trước mặt cô chỉ có một con đường, chính là quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi nhận cô làm đầy tớ.

“Ức hiếp người quá đáng!”

Lại nghe thấy những lời nói ngông cuồng của Mục Dương, Trần Trạch Lý và Trần Trạch Văn đều tức giận, chỉ nghe thấy hai người hét lên một tiếng, sau đó một tiếng loảng xoảng vang lên, trực tiếp rút kiếm ra, mũi kiếm chỉ thẳng vào Mục Dương.

“Rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt!” Mục Dương lạnh lùng nói, sau đó đôi chân đột nhiên di chuyển, lập tức đi đến trước mặt hai người.

Nhanh!

Giữa các động tác của Mục Dương, tốc độ vô cùng nhanh!

Cho dù là Cảnh Đằng cũng không thể nắm bắt được tốc độ của anh ta!

Mặc dù Mục Dương là võ đồng của Cảnh Đằng, nhưng anh ta đã luyện đến Ám Kình đỉnh phong, hơn nữa hoàn toàn tu luyện theo võ học mà nhà họ Cảnh truyền lại, mạnh hơn so với những Ám Kình đỉnh phong bây giờ, thậm chí còn không hề yếu hơn những đệ tử thiên tài của các môn phái lớn, hoàn toàn không phải là người mà Trần Trạch Lý và Trần Trạch Văn có thể so sánh.

Vù!

Nắm gió gào thét!

Một quyền của Mục Dương nhanh như điện, trực tiếp đánh bay Trần Trạch Lý và Trần Trạch Văn.

Phụt!

Hai người ngã xuống đất, miệng nôn ra máu.

Sau đó, không đợi Hạ Nhược Y có bất kỳ phản ứng nào, Mục Dương đã vung bàn tay của mình lên, dường như muốn nắm lấy thứ gì đó, một phát nắm lấy cổ của Hạ Nhược Y, trực tiếp nhấc Hạ Nhược Y lên.

“Tối nhất cô không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không tôi không ngại bóp nát cổ họng của cô đâu!”

Hạ Nhược Y vốn dĩ muốn phản kháng, nhưng không đợi cô làm ra hành động thực thế, Mục Dương đã lên tiếng, giọng nói vô cùng lạnh.

“Buông cô ấy ra!” Nhìn thấy cảnh tượng này, rất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, lần lượt lên tiếng ngăn cản.

Vương Kiền lạnh mặt trực tiếp rút kiếm ra.

“Câm miệng!”

Đối mặt với sự tức giận của tất cả mọi người và sự uy hiếp của Hạ Nhược Y, Mục Dương vẫn làm ra dáng vẻ một chú bê con không sợ hổ, lạnh lùng hét lên: “Đám đồ phế vật mấy người, còn dám nhiều lời nữa, tôi sẽ không ngại dạy cho mấy người một bài học!”

“.…”

Lại nghe thấy lời nói của Mục Dương, cảm nhận được Mục Dương hoàn toàn xem thường quy tắc, bao gồm cả Vương Kiền, tất cả mọi đều không dám lên tiếng, chỉ cau mày, tức giận nhìn chằm chằm vào Mục Dương.

Bởi vì, bọn họ sợ nói không hợp ý Mục Dương, anh ta sẽ tiếp tục ra tay, nếu như vậy, Hạ Nhược Y sẽ gặp nguy hiểm!

“Đi gọi anh Dật Thần!”

Sau một hồi im lặng, Vũ Văn Bác đột nhiên hét lên, sau đó quay người muốn chạy vào biệt thự.

Hả?

Mục Dương sững sờ, có cảm giác như đang hỏi: Anh Dật Thần là ai?

“Bây giờ anh lập tức thả cô ấy ra, sau đó quỳ xuống nhận sai, sám hối, tôi có thể tha cho anh một mạng. Nếu không, hôm nay cho dù ông trời có đến cũng không cứu được anh!” Trả lời lại Mục Dương chính là một tiếng hét mang theo sự phẫn nộ.

Tức giận hét lên, một bóng người xuất hiện.

Giây tiếp theo, cơ thể của Trần Dật Thần lóe lên nhảy ra khỏi bức tường của biệt thự, thân hình như điện, vội vàng đi về phía này!

Chính những người được gọi là vô tri lại không biết sợ.

Với tư cách là võ đồng của Cảnh Đằng, từ nhỏ đến lớn Mục Dương ngoại trừ 6 năm trước đi theo Cảnh Đằng đi du lịch ra khỏi nhà họ Cảnh, thì đây là lần thứ 2.

Phục vụ cuộc sống hàng ngày của Cảnh Đằng, luyện võ cùng Cảnh Đằng…đây chính là sứ mệnh của anh ta, cũng dường như đã trở thành tất cả cuộc sống của anh ta trong 22 năm qua.

Trong tình huống như thế này, anh ta biết rất ít về thế giới bên ngoài, cũng không hiểu các quy tắc thế đời, thiếu đi cảm giác sợ hãi, hoàn toàn là một dáng vẻ không sợ trời không sợ đất…..dựa vào sức mạnh của mình làm tất cả những điều mà anh ta muốn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.