CHƯƠNG 646: CHẤN ĐỘNG
“Như mày muốn, tao đến đây tiễn mày lên đường.” Trần Dật Thần được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo trực tiếp tuyên bố tử hình của Cảnh Đằng.
“Ách…” Cảnh Đằng giật mình.
Đang định nói, trước đó anh ta chỉ kinh ngạc, vậy thì giờ phút này anh ta đã hoàn toàn bị hoảng hốt.
Trần Dật Thần!
Mặc dù không biết hai người Cảnh Nhân và Mục Dương gặp Trần Dật Thần bằng cách nào, nhưng mà giờ phút này anh ta có thể khẳng định đầu dây bên kia điện thoại là Trần Dật Thần, nếu không thì tuyệt đối cũng sẽ không nói với anh ta mấy câu như vậy.
“Tút… Tút…”
Sau đó, lúc Cảnh Đằng lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ rồi muốn nói cái gì đó thì đã bị cúp máy.
“Người lúc nãy là Trần Dật Thần?” Cảnh Thế Minh dựa vào thính lực siêu cường của mình nghe thấy cuộc nói chuyện của Trần Dật Thần và Cảnh Đằng, đồng thời cũng thu hết biểu cảm thay đổi của Cảnh Đằng vào trong mắt.
“Chắc là anh ta.”
Cảnh Đằng cắn răng nghiến lại nói, tức giận đến nỗi thiếu chút nữa đã đập điện thoại di động, trên người tràn ngập sát khí lạnh lẽo, hận không thể lập tức nghiền nát Trần Dật Thần thành tro: “Cảnh Nhân và Mục Dương đang ở trong tay của anh ta, một người chết một người bị tàn phế… anh ta đang gây hấn với nhà họ Cảnh chúng ta, con muốn băm nát anh ta ra rồi ném vào Tây Hồ cho cá ăn.”
“Được rồi, đi lên một chút đi.” Cảnh Thế Minh cũng vô cùng tức giận, lúc nói chuyện sắc mặt của ông ta âm trầm quay người rời khỏi phòng bao, Cảnh Đằng cất điện thoại đi theo sát ở phía sau.
Cùng lúc đó.
Trần Dật Thần dẫn theo bọn người Hạ Nhược Y đón xe đến lối vào khu vực bị phong tỏa.
“Nhanh nhìn đi, có một nhóm xe tới kìa, là Trần Dật Thần hả?”
Bọn người Trần Dật Thần chưa bước xuống xe thì đã thu hút sự chú ý của người khác, có người kinh ngạc lên tiếng nói.
Một giây sau, trong cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Trần Dật Thần đẩy cửa xe ra bước xuống xe trước.
“Là Trần Dật Thần.”
“Thật sự không nghĩ tới Trần Dật Thần lại đến vào giây phút cuối cùng.”
“Ha ha, tôi đã nói rồi mà, dựa vào tác phong mạnh mẽ của Trần Dật Thần tuyệt đối sẽ không làm con rùa đen rút đầu đâu.”
Trần Dật Thần vừa mới bước xuống xe, lập tức làm cho đám người vốn dĩ đang yên tĩnh lại trở nên nghị luận sôi nổi.
Nghe thấy lời bàn tán của đám người, nhìn gương mặt của Trần Dật Thần trước đó chỉ được nhìn thấy trên tấm ảnh, Cảnh Vân Phong thân là gia chủ của nhà họ Cảnh nở nụ cười.
Ban đầu ông ta vẫn luôn lo lắng Trần Dật Thần không dám ứng chiến, nếu như thế thì tất cả các kế hoạch của nhà họ Cảnh sẽ thất bại, bây giờ Trần Dật Thần đã xuất hiện, nỗi lo lắng ở trong lòng của ông ta đều đã được đánh tan sạch sẽ không còn gì nữa.
Bởi vì trong mắt của ông ta Trần Dật Thần là một người đã chết… chắc chắn là Cảnh Đằng có thể giết chết Trần Dật Thần.
Nhưng mà…
Rất nhanh sau đó, nụ cười trên mặt của Cảnh Vân Phong trở nên cứng đờ.
Bởi vì ông ta nhìn thấy rõ sau khi Trần Dật Thần bước xuống xe thì lại xách Mục Dương và Cảnh Nhân trên chỗ ngồi đằng sau, người đầu tiên cứ như là một con chó chết không nhúc nhích, người phía sau thì cả người đang phát run, trên mặt tràn ngập hoảng sợ.
Phát hiện này lập tức làm cho Cảnh Vân Phong hốt hoảng trong lòng, trong nháy mắt lông mày của ông ta nhíu chặt lại với nhau.
Ông ta đã biết và âm thầm cho phép Cảnh Nhân với Cảnh Đằng thương lượng phương án khẩn cấp, giờ phút này nhìn thấy cảnh tượng như vậy, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được lúc hai người Cảnh Nhân và Mục Dương cường thế ép buộc Hạ Nhược Y làm người hầu nữ cho Cảnh Đằng thì đã gặp phải Trần Dật Thần, hơn nữa dựa vào mắt nhìn của ông ta vừa nhìn liền có thể nhìn ra được Mục Dương đã không còn mạng sống, Cảnh Nhân cũng đã bị đánh cho tàn phế.
Không riêng gì ông ta, mấy đại sư võ đạo ở bên chiếc tàu lớn thứ hai cũng đã đồng loạt nhìn ra điểm này, ai nấy cũng đều kinh ngạc, không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Trong số đó, Võ Chí Châu thân là thành viên của Chiến Minh cũng đang nhíu mày.
“Có tình huống gì vậy?”
“Trần Dật Thần xách ở trong tay là ai vậy?”
“Không biết nữa, nhưng mà hình như là trên người của hai người đó có vết máu, chắc là đã bị thương.”
“Trần Dật Thần dẫn theo hai người đó đến đây làm cái gì thế?”
Cùng lúc đó, trên chiếc tàu lớn thứ nhất và thứ ba, những đệ tử đến từ các môn phái kia, những ông trùm trong thế giới ngầm, ông trùm trong giới kinh doanh cùng với nhân sĩ quan trường của mang theo đầy vẻ nghi hoặc trên mặt.
Bởi vì khoảng cách khá xa, dựa vào thị lực của bọn họ chỉ có thể nhìn thấy Trần Dật Thần dẫn theo hai người, nhìn thấy trên cơ thể của hai người bọn họ có vết máu mơ hồ chứ cũng không có cách nào nhìn rõ tình huống cụ thể.
Không có đáp án.
Một giây sau, trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Trần Dật Thần mang theo thi thể của Mục Dương cùng với Cảnh Nhân bị đánh cho tàn phế giống như là đang mang hai con gà, dẫn bọn người Hạ Nhược Y nhanh chân đi về phía lối vào của khu vực bị phong tỏa.
Hả?
Thấy cảnh này, cho dù là nhóm tuần tra đang đứng ở khu vực phong tỏa hay là thành viên của Võ Minh đều một trận choáng váng.
Bởi vì bọn họ đứng gần ở đó, nhìn thấy Cảnh Nhân và Mục Dương máu me khắp người, hơn nữa phát hiện hai mắt của Mục Dương đang ngắm nghiền, mặt xanh mét, không nhúc nhích, lập tức có thể phán đoán được Mục Dương đã chết rồi.
“Thằng chó chết, buông người nhà họ Cảnh xuống.”
Sau đó không đợi nhân viên đứng ở lối vào khu vực phong tỏa lấy lại tinh thần từ trong choáng váng, Cảnh Thế Minh đi ra khỏi cabin và bước tới boong tàu, nhìn thấy hành động của Trần Dật Thần, giận tím mặt nói.
A!
Âm thanh của Cảnh Thế Minh giống như sấm sét giữa trời quang, gần như là tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm… bọn họ cũng không ngờ tới người mà Trần Dật Thần đang xách là người nhà họ Cảnh.
“Chào mọi người, sở dĩ trước đó tôi không trả lời Cảnh Đằng nhà họ Cảnh chỉ là bởi vì tôi đang bế quan luyện võ, không biết chuyện này.”
Trần Dật Thần không nhìn thẳng vào Cảnh Thế Minh, mà là ánh mắt đảo qua ba chiếc tàu lớn theo thứ tự, cuối cùng dừng lại trên chiếc tàu lớn thứ hai, thấp giọng nói: “Bởi vì tôi chậm chạp không trả lời, người nhà họ Cảnh cho là tôi không dám nghênh chiến, vì để ép buộc tôi phải nghênh chiến mà đã cố ý phái hai người đến nơi mà tôi đang bế quan tu luyện, ỷ vào võ công cao cường, ép vợ của tôi là Hạ Nhược Y đi làm người hầu nữ cho Võ đồng của Cảnh Đằng. Hạ Nhược Y, vợ của tôi không đồng ý, bọn họ liền cường ngạnh ra tay, dùng vũ lực trấn áp, sau đó còn muốn ra tay với những người bạn khác của tôi… bọn họ đều là một đám người bình thường.”
“Nhà họ Cảnh thật là quá đáng?”
“Không phải là quá đáng, mà là quá tùy tiện, bọn họ đang chà đạp quy tắc của giới võ đạo nước H.”
Đám người đồng loạt chỉ trích nhà họ Cảnh, lúc này Cảnh Thế Minh tất nhiên á khẩu không trả lời được, bởi vì những gì Trần Dật Thần nói đều là sự thật.
“Trần Dật Thần, mày nhất định phải chết!”
Đúng lúc này Cảnh Đằng đi đến boong tàu, nghe thấy tiếng nghị luận của đám người, cũng nhìn thấy hai người Cảnh Nhân với Mục Dương giống như là con gà bị Trần Dật Thần xách ở trong tay, lập tức quát lên một tiếng thật lớn, sát ý như núi lửa phun trào trong nháy mắt chảy lên cuồn cuộn.
“Người này thân là võ giả, ỷ vào võ công cao cường đã bắt cóc ép buộc vợ của tôi là Hạ Nhược Y đi làm người hầu, còn muốn ra tay đánh những người bình thường, không phù hợp với quy định của Võ Minh. Đúng lúc sau khi tôi xuất quan đã nhìn thấy cảnh này, cho nên hai bàn tay chụp chết bọn họ, xem như là thay trời hành đạo.”
Trần Dật Thần hoàn toàn xem Cảnh Đằng như là một quả rắm, thậm chí cũng không thèm nhìn Cảnh Đằng một cái nào mà là tuần tự chỉ vào Mục Dương và Cảnh Nhân, lớn tiếng nói: “Mà mặc dù người này không phải là võ giả, nhưng mà cũng cấu kết với hắn ta làm việc xấu, hỗ trợ hắn ta làm tất cả những chuyện này, tôi đánh gãy hai chân của hắn ta, lấy đó làm trừng trị.”
Vút vút!
Giọng nói vừa mới dứt, hai tay của Trần Dật Thần đột nhiên lại dùng lực một chút, ném thi thể của Mục Dương cùng với Cảnh Nhân vào trong mặt hồ: “A…”
Thân thể đột nhiên bay lên trên không, gió lạnh gào thét ở bên tai, Cảnh Nhân bị dọa trực tiếp nhắm mắt lại, hai chân đã tuôn ra chất lỏng màu vàng.
Hắn ta đã sợ tè ra quần.
“Tủm tủm tủm.”
Theo âm thanh rơi xuống nước, Cảnh Nhân cùng với thi thể của Mục Dương đã bị Trần Dật Thần ném vào trong mặt hồ trước mặt của mọi người, tất cả những chuyện này giống như là một cái tát vang dội hung hăng tát lên trên mặt của người nhà họ Cảnh.
Cảnh tượng này làm những người ở đây chấn động thật sâu sắc.