CHƯƠNG 648: MẠNH YẾU PHÂN RÕ
Tiếng nói của Võ Chí Châu vang lên, Trần Dật Thần dừng lại.
Mặc dù anh không biết Võ Chí Châu, cũng không biết thân phận của Võ Chí Châu, nhưng mà anh biết quyết định của Võ Chí Châu là đúng đắn.
“Chỉ cần một chiêu là có thể kết thúc cuộc đấu rồi, cần gì phải phiền toái như vậy?”
Cảnh Đằng tràn ngập sát khí, đã làm xong công tác chuẩn bị, mắt thấy cuộc chiến của mình bị Võ Chí Châu cắt ngang thì có chút bất mãn.
Võ Chí Châu không trả lời mà chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn Cảnh Đằng.
Trong chốc lát Cảnh Đằng chỉ cảm thấy trên cổ của mình giống như bị một người kề một con dao, lông tơ ở trên rồi dựng thẳng hết cả lên, từ đầu đến chân đều cảm thấy lạnh lẽo.
Anh ta không dám mở miệng nữa mà là kinh hãi và kính sợ nhìn Võ Chí Châu.
“Lái tàu đi.”
Võ Chí Châu mặt không biểu cảm đưa ra mệnh lệnh.
Tiếng nói của ông ta vừa mới dứt, ba chiếc tàu lớn liền bắt đầu cách bờ lái đi đến giữa hồ.
Cho dù là cuộc chiến tạm thời bị ngắt ngang, nhưng mà không khí vẫn tràn ngập khí tức khẩn trương, trên ba chiếc tàu lớn đều không có người nào nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn Trần Dật Thần và Cảnh Đằng.
Cảnh Đằng thì lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Dật Thần, sát khí toàn thân không hề giảm, cảm thấy được dường như chỉ cần chiếc tàu lớn dừng lại thì anh ta sẽ ra ta giết Trần Dật Thần.
Nhận ra mắt của Cảnh Đằng, cảm nhận được sát ý lạnh như băng trong mắt của Cảnh Đằng, Trần Dật Thần không thèm để ý tới, chỉ là sắc mặt bình tĩnh đứng ở nơi đó.
Mười phút sau, ba chiếc tàu lớn đã rời xa bến bờ đến giữa hồ, sau đó dừng lại.
“Tôi tên là Quản Nam Thiên, là phó minh chủ Võ Minh, lần này là người đại diện tổ chức đến đây giám sát cuộc chiến của Trần Dật Thần và Cảnh Đằng.”
Lúc này, Quản Nam Thiên mở miệng nói, giọng điệu của ông ta trầm thấp, trong lời nói tràn ngập cảm giác không thể làm trái: “Dựa theo ý định của hai bên, trận đấu này chính là trận đấu sinh tử, trận đấu sinh tử, tên giống như ý nghĩa, hai bên đánh nhau sống chết có số, nghiêm cấm bất cứ kẻ nào ra tay can thiệp, đồng thời cho dù bất cứ bên nào bị đánh chết trong cuộc đấu, một bên khác cũng không cần phải gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào, mà bên phía bị đánh chết cũng không được có bất cứ hình thức trả thù nào, nếu không thì sẽ bị Võ Minh nghiêm trị.”
“Hai bên có ý kiến gì không? Nếu như có ý kiến gì hoặc là lúc này bên nào đó lựa chọn bỏ cuộc, vẫn còn kịp.”
Nói xong lời cuối cùng, Quản Nam Thiên nhìn về phía Trần Dật Thần và Cảnh Đằng một chút.
“Không có ý kiến.”
Trần Dật Thần đã đi đến boong tàu đứng ở một khoảng cách cách Cảnh Đằng khoảng hai mươi mét, anh mở miệng nói trước.
“Tôi cũng không có ý kiến.”
Cảnh Đằng nghe vậy, đầu tiên là đưa ra đáp án, sau đó lại cười lạnh với Trần Dật Thần: “Mày nên cảm ơn Quản minh chủ đi, ông ấy để mày có thể sống trên đời này lâu hơn một chút.”
Trần Dật Thần không thèm trả lời lại, chỉ là nhìn Quản Nam Thiên, chờ đợi Quản Nam Thiên tuyên bố cuộc chiến bắt đầu: “Nếu như hai bên đều không có ý kiến, vậy thì cuộc chiến bắt đầu.”
Quản Nam Thiên nhíu mày nhìn Cảnh Đằng vài giây, sau đó rời khỏi boong tàu, nhỏ giọng quát lên một tiếng.
“Thằng chó chết, mạng sống của mày đến đây là kết thúc rồi, có thể để lại di ngôn.” Mắt thấy Võ Chí Châu đã rời đi, Cảnh Đằng cũng không lập tức ra tay, mà là mang theo vẻ mặt tùy tiện nhìn Trần Dật Thần, cảm thấy Trần Dật Thần đã là cá nằm trên thớt, tùy ý để anh ta xâm lược.
“Mày nói nhảm nhiều quá.” Trần Dật Thần nói mà không có biểu cảm gì, sau đó cất bước đi về phía Cảnh Đằng.
“Mày muốn chết rồi!”
Bởi vì trong lòng đang kìm nén một ngọn lửa giận, Cảnh Đằng muốn châm chọc Trần Dật Thần một phen trước khi cả hai đánh với nhau, sau đó lại ra tay đánh chết Trần Dật Thần, từ đó có thể cứu vớt lại được mặt mũi cho nhà họ Cảnh. Nhưng mà lúc này nghe thấy lời nói của Trần Dật Thần, lửa giận trong lòng anh ta cũng không có cách nào kiềm chế được nữa, lập tức nổi giận hét lên một tiếng.
Bịch.
Tiếng gầm thét qua đi, âm thanh âm vang lại truyền tới.
Cảnh Đằng giẫm một chân lên trên boong tàu, lực đạo kinh khủng trực tiếp làm cho gỗ của boong tàu vỡ vụn, từng vết rách nhỏ kéo dài đến bốn phương tám hướng giống như là một cái mạng nhện.
Ngoại trừ cái đó ra, sau khi Cảnh Đằng đạp một đạp, toàn bộ con tàu lớn lắc lư kịch liệt, có thể nghĩ tới sức lực của một đạp này kinh khủng đến mức nào.
Đạp xong một cái, thân thể của Cảnh Đằng đột nhiên bay lên giống như là một cung tên rời khỏi cung, nhanh chóng bắn về phía Trần Dật Thần, tốc độ nhanh như tia chớp.
Giờ phút này anh ta đang cố gắng vận dụng Nội Kình trong cơ thể, kết hợp với sức lực mạnh mẽ trong người mình mà phát huy tốc độ đến cực hạn… anh ta muốn dùng thời gian ngắn nhất để giết chết Trần Dật Thần.
Vút.
Gần như chỉ trong thời gian một hơi thở, Cảnh Đằng liền đến trước người của Trần Dật Thần, tay phải đột nhiên vung ra, năm ngón tay xòe ra như chưởng, giống như là đập một con ruồi chụp về phía đầu của Trần Dật Thần.
Một bàn tay giết chết.
Anh ta muốn dùng phương thức nhục nhã nhất để đánh chết Trần Dật Thần ở trước mặt của đám người.
Chỉ có như vậy, anh ta mới có thể phát tiết được lửa giận trong lòng mình, cứu vớt lại được mặt mũi của nhà họ Cảnh.
Vun vút.
Một bàn tay của Cảnh Đằng nhìn có vẻ như tùy ý nhưng mà lại nén giận, ra tay kết hợp cả Nội Kình kinh khủng và lực lượng trong người lại với nhau, uy lực tuyệt đối, không khí nổ tung phát ra âm thanh nổ trên không trung.
Thật mạnh!
Tục ngữ có câu: cao thủ vừa ra tay, liền biết có hay không.
Một chưởng này của Cảnh Đằng làm cho đám đệ tử đến từ các môn phái trên chiếc tàu đầu tiên đồng loạt khiếp sợ không thôi.
Bởi vì lý trí nói cho bọn họ biết rằng mặc dù đây chỉ là một bàn tay tùy ý của Cảnh Đằng, nhưng mà bọn họ căn bản không có cách trốn tránh và ngăn cản.
Không riêng gì bọn họ, trên chiếc tàu lớn thứ hai có không ít đại sư võ đạo cũng vì vậy mà thay đổi sắc mặt, đồng thời âm thầm cảm thán Cảnh Đằng mạnh như thế, ngoại trừ bởi vì phía sau có tòa núi lớn là nhà họ Cảnh, thực lực của bản thân cũng rất mạnh, đúng là có vốn liếng để cuồng vọng.
Hô!
Đối mặt với một bàn tay tràn đầy tính vũ nhục của Cảnh Đằng, Trần Dật Thần không nói hai lời, hai chân giống như dính trên boong tàu, không hề nhúc nhích cái nào, thân thể nửa ngồi, tay đột nhiên lại vung ra, Nội Kình điên cuồng phun ra, hội tụ từ bốn phương tám hướng giống như là một con sông lớn đang chảy xiết, trong nháy mắt vọt vào bàn tay phải.
Pháo quyền!
Anh dùng pháo quyền thường thấy nhất đánh về phía Cảnh Đằng.
Bốp!
Một khắc sau, bàn tay phải của Trần Dật Thần giống như là đạn pháo đánh vào bàn tay của Cảnh Đằng, sức lực đáng sợ đụng vào nhau trực tiếp làm cho không khí nổ tung, kình phong quét về bốn phương tám hướng.
Cùng lúc đó tay phải của Cảnh Đằng bị chấn động đến run lên, đau nhức, thậm chí còn đứng không vững, không thể khống chế được mà liên tục lui ra phía sau.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Cảnh Đằng liên tiếp lui hai ba bước, trên boong tàu để lại dấu chân sâu hoắm, bàn tay đỏ bừng giống như là bị lửa đốt cháy.
Trần Dật Thần vẫn đứng yên tại chỗ không hề cử động một cái nào.
Một chiêu qua đi, mạnh yếu phân rõ.
“Ách!”
Thấy cảnh tượng này, đám đệ tử từ các môn phái trên chiếc tàu đầu tiên đều tròn mắt há hốc mồm.
Một chưởng lúc nãy của Cảnh Đằng nhìn có vẻ như là tùy ý, nhưng mà bởi vì toàn lực thôi động Nội Kình kết hợp với lực lượng trong người, uy lực rất đáng sợ, kết quả lại bị một pháo quyền của Trần Dật Thần tùy ý đánh lui, rơi vào thế hạ phong.
Cái này… hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Không riêng gì bọn họ, ngoại trừ bốn người Không Minh đại sư, Trương Thiên đại sư, Triệu Vô Đạo cùng với Kiều Vũ Đấu, các đại sư võ đạo khác cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, thậm chí ngay cả hai mắt của Võ Chí Châu cũng mở to.
Bọn họ chỉ nghe nói huyền thoại Trần Dật Thần, chưa từng chứng kiến Trần Dật Thần ra tay sau khi đột phá Hóa Kình, đối với thực lực của Trần Dật Thần bọn họ không biết rõ cho lắm.
Mà giờ khác này, lần giao thủ của Trần Dật Thần và Cảnh Đằng mới để bọn họ cảm nhận được sự cường đại của Trần Dật Thần.
Ngay cả người ngoài cũng đều khiếp sợ như vậy, huống hồ gì người nhà họ Cảnh?