CHƯƠNG 663: ANH HÙNG TUỔI XẾ CHIỀU
Dưới dải mây tích tụ, ngoài Diệp Nam Thiên ra, còn có không ít ông lão trong quân ngũ đã nghỉ hưu cũng đang tản bộ bên hồ, bọn họ sau khi nhìn thấy Diệp Nam Thiên, sẽ không hẹn mà mỉm cười chào hỏi, có người sẽ nói chuyện vài câu với Diệp Nam Thiên.
Trong ánh mắt và lời nói của bọn họ tràn ngập sự tôn trọng.
Một mặt, Diệp Nam Thiên đã từng là niềm kiêu ngạo của Võ Minh, uy chấn trong giới võ đạo ở các quốc gia trên toàn cầu, đã từng lập vô số công lao hiển hách cho Võ Minh.
Một mặt khác, Diệp Nam Thiên gặp phải hiểm họa lớn nhất cuộc đời, bị Thần bảng cường giả vây đánh đến tàn phế, sau khi chìm nghỉm trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, bèn quay trở lại, không những vẫn đảm đương sĩ quan huấn luyện trong Võ Minh, truyền thụ kinh nghiệm tác chiến và luyện võ của mình, hơn nữa ở phương diện sinh hoạt chưa từng đưa ra bất kỳ sự bắt bẻ làm khó và yêu cầu gì cho Võ Minh.
Ngược lại, ông ta đã từ chối việc sắp xếp cảnh vệ chăm lo sinh hoạt cho ông ta của Võ Minh, sinh hoạt hằng ngày hoàn toàn dựa vào bản thân!
Ông ta không có vợ, không có con cái, cũng không có người thân.
Một phế nhân không có người thân còn không thể đứng dậy, đã sống độc lập nhiều năm như vậy, cần phải có trái tim và ý chí kiên cường cỡ nào chứ? Không có ai biết, nhưng tất cả mọi người đều vô cùng khâm phục ông ta.
Một tiếng sau, Diệp Nam Thiên tự mình điều khiển xe lăn, dọc theo con đường nhựa quay trở về chỗ ở, bất ngờ nhìn thấy một chiếc ô tô màu đỏ mang biển số của quân đội dừng lại cửa của ngôi nhà nhỏ.
“Sư huynh!”
Trong xe hơi, Trần Dật Thần nhìn thấy Diệp Nam Thiên tự mình đẩy về lăn trở về căn nhà nhỏ, trái tim hơi run lên, sau đó vội vàng bước xuống xe đi tới.
“Thần, đệ đến rồi.”
Diệp Nam Thiên dừng xe lăn lại, khẽ mỉm cười nhìn Trần Dật Thần, trong ánh mắt tràn ngập sự an ủi và kiêu ngạo.
Tuy quan hệ của ông ta và Trần Dật Thần chỉ là sư huynh đệ, nhưng ở một khía cạnh nào đó, Trần Dật Thần lại tính là người thân duy nhất trên cõi đời này của ông ta, bởi vì năm đó sau khi Tiêu Quốc Trung nhận Trần Dật Thần làm đệ tử quan môn, không có chỉ dạy Trần Dật Thần nhiều, mà giao Trần Dật Thần cho ông ta, cho nên ông ta xem như là sư huynh của Trần Dật Thần, cũng xem như là một nửa sư phụ của Trần Dật Thần.
Hiện nay nhìn thấy Trần Dật Thần giết chết truyền nhân của nhà họ Cảnh, ông ta tự nhiên thấy kiêu ngạo vì Trần Dật Thần.
Không có đáp lại.
Trần Dật Thần đứng ở đó, nhìn Diệp Nam Thiên ở đằng trước, mũi có hơi cay.
Dưới dải mây tích tụ, Diệp Nam Thiên năm đó tiếng tăm uy chấn giới võ đạo các nước đã không có phong thái như xưa, ông ta của lúc này, càng giống một ông lão già sớm, tóc đá bạc trắng, trên mặt xuất hiện nhiều nếp nhăn, toàn thân trên dưới chất chứa hơi thở của lão hóa.
“Sư huynh, có cần tìm một người ở cùng huynh không?” Trần Dật Thần đỏ mắt, khẽ hỏi.
“Không cần, huynh một mình khá tốt.”
Diệp Nam Thiên lắc đầu, từ chối ý tốt của Trần Dật Thần, ông ta đã sống một mình nhiều năm như vậy rồi, sớm đã thích ứng rồi.
“Nhưng huynh bây giờ tuổi càng lớn, sống một mình ít nhiều sẽ có vài chỗ không tiện.” Trần Dật Thần do dự rồi nói, năm tháng vô tình, đã để lại dấu vết khắc sâu trên người Diệp Nam Thiên, Diệp Nam Thiên mà ba năm trước khi anh rời khỏi Yến Kinh nhìn thấy, vẫn không phải là dáng vẻ như này.
Nhưng 3 năm sau, Diệp Nam Thiên lại biến thành một ông lão già nua…
“Không có gì bất tiện cả, đệ không cần lo lắng cho ta, chúng ta đi vào trong nói chuyện.” Diệp Nam Thiên khoát tay.
Trần Dật Thần nghe vậy, không tiếp tục nói nhiều, mà đi thẳng ra đằng sau Diệp Nam Thiên, đẩy Diệp Nam Thiên đi vào trong sân của căn nhà nhỏ hai tầng.
Bởi vì, anh rất rõ, Diệp Nam Thiên đã từng là thiên tài của Võ Minh, có sự kiêu ngạo của riêng mình, cho dù hiện nay trở thành phế nhân, cũng không muốn sự kiêu ngạo cuối cùng trong lòng bị khinh nhờn!
Trần Dật Thần đẩy Diệp Nam Thiên đến trước bàn đá trong sân nhỏ, sau đó đi vào trong nhà, rót một ly nước cho Diệp Nam Thiên.
“Thần, đệ nếu đã trở về Yến Kinh vào lúc này, còn đến gặp huynh, chắc là muốn tham gia cuộc thi đấu võ học toàn cầu nhỉ?”
Diệp Nam Thiên uống nước, sau đó đặt ly nước lên chiếc bàn đá, mở miệng hỏi Trần Dật Thần.
“Ừm.” Trần Dật Thần gật đầu, giọng điệu kiên định nói: “Đệ muốn thông qua cuộc thi đấu võ học toàn cầu lần này, thu nhận tin tức có lợi về những kẻ thù năm đó đã vây công huynh— đệ tử của bọn họ chắc chắn sẽ có người tham gia thi đấu!”
“Thần, huynh biết, đệ là một người trọng tình trọng nghĩa, đệ rất muốn báo thù cho huynh, điều này khiến huynh rất an ủi.” Diệp Nam Thiên nghe vậy, thở dài nói: “Có điều, huynh hy vọng đệ nhớ kỹ, báo thù cho huynh không phải là quan trọng nhất, cái quan trọng là đệ phải trở nên mạnh hơn, hơn nữa phải sống.”
“Đệ của hiện nay, tình hình gặp phải còn tệ hơn huynh năm đó, nếu như đệ không có thực lực mạnh mẽ làm hậu thuẫn, đệ rất có khả năng sẽ nối bước của huynh— Đây là chuyện kiếp này huynh không muốn nhìn thấy nhất!” Nói đến cuối, giọng điệu của Diệp Nam Thiên trở nên nghiêm nghị, đồng thời cũng tràn ngập vài phần lo lắng.
Như những gì ông ta nói, Trần Dật Thần hiện nay kẻ địch nhiều, trong đó có không ít các thế lực cường đại trong giới võ học nước N, nếu như không có thực lực mạnh mẽ, quá nửa sẽ gặp nguy ở nước ngoài.
“Yên tâm đi, sư huynh, đệ sẽ trân trọng sinh mạng của mình, cố gắng sống tiếp, tranh thủ sớm ngày trở nên mạnh hơn, sau đó tìm những kẻ thù năm đó vây công huynh mà tính nợ!”
Trần Dật Thần trịnh trọng gật đầu, sau đó chuyển chủ đề, nói ra mục đích của chuyến đi này: “Đúng rồi, sư huynh, theo như những gì hội trưởng Quản Thiên Nam đã nói, truyền nhân của Phật tông Tây Vực, truyền nhân của Đao Vương, truyền nhân của nhà họ Cơ và truyền nhân của Thiên Sơn Kiếm Tông đều có khả năng muốn cạnh tranh tư cách tham gia cuộc thi đấu võ học toàn cầu. Huynh ban đầu lần lượt giao thủ với người của bốn thế lực lớn này, chắc đối với đặc điểm võ công của bọn họ có một ít hiểu rõ, có thể nói với đệ được không?”
“Phật tông Tây Vực là một chi nhánh của phật môn cổ đại, hiện nay chủ yếu tập trung ở vùng đất Nam Tàng, võ công lấy Đạt Ma Quyền làm chủ, đặc điểm là nhục thân rất mạnh, quyền pháp cương mãnh, nặng ở một chữ mãnh.”
“Gọi là Đao Vương, thực chất là con cháu đời sau của thế gia hào môn nhà họ Vương. Nhà họ Vương năm đó dùng đao pháp uy chấp giới võ học nước H, về sau sa sút, thành viên gia tộc ít, đến hiện nay, đã gần như đứt đời sau, nhưng đao pháp hoàn mỹ của nhà họ Vương đã truyền thừa lại, đao pháp nổi tiếng bá đạo uy mãnh. Đã từng có truyền thuyết, đao khách của nhà họ Vương, một khi rút đao, không chết không thôi— Đao pháp của nhà họ Vương, sát khí quá nặng, nặng ở một chữ giết.”
“Thiên Sơn Kiếm Phái từng là một trong những môn phái mạnh nhất trong giới võ học nước H, kiếm pháp nổi danh, có sự quỷ dị hay thay đổi trong kiếm pháp, nặng ở một chữ dị.”
“Nhà họ Cơ và nhà họ Cảnh giống nhau, uy danh lẫy lừng trong giới võ học nước H. Võ công vang danh, duy chỉ nhanh không thể phá, võ học của nhà họ Cơ đem câu nói này phát huy đến mức điểm, nặng ở một chữ nhanh.”
“Mãnh, sát, ngụy, khoái, bốn chữ này căn bản đại biểu cho đặc điểm của Phật tông Tây Vực, Đao Vuong, Thiên Sơn Kiếm Phái, võ học nhà họ Cơ.” Diệp Nam Thiên nhớ lại cuộc tỷ võ năm đó, kết hợp với tin tức liên quan đến bốn phương thế lực này, sắp xếp trả lời cho Trần Dật Thần, sau đó suy đoán nói: “Thực lực của truyền nhân bốn phương thế lực này sẽ không yếu hơn truyền nhân của nhà họ Cảnh. Nếu như thật sự những gì đệ nói, bọn họ muốn cạnh tranh tư cách duy nhất tham giam cuộc thi đấu võ học toàn cầu đó với đệ, vậy đệ tuyệt đối không thể khinh thường!”
“Sư huynh yên tâm, đệ sẽ không phạm sai lầm khinh địch đâu.” Trần Dật Thần gật đầu, sau đó nhìn mặt trời ở đằng đông từ từ nâng lên, như có suy tư nói: “Nếu như bọn họ muốn cạnh tranh danh ngạch tham gia thi đấu thì nên xuất thế rồi, đệ đợi bọn họ đến chiến!”