Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 72: Danh hiệu của nhà họ bạch



“Cậu Bạch, có người đến đây rồi, chạy mau.” Vương Giang mặt mày xanh tím xông vào, theo sau Vương Giang là mấy tên có hình thể to con.

Từ Dao mắt mở to, mặt mày không tin được, bởi vì mấy người đàn ông to con xông vào cửa, một người trong đó cô ta lại biết.

Là Chu Phổ Long!

Người lần trước quấy rối cô ta ở đây, chỉ có điều bị Cố Minh Sâm đánh cho một trận.

Sao lại là anh ta?!

Từ Dao trong đầu có vạn câu hỏi tại sao, cô ta thế nào cũng không ngờ, người đến cứu cô ta, lại là Chu Phổ Long.

“Ai cho các người vào? Cút ra ngoài cho tôi!” Sắc mặt của Bạch Quảng Nghĩa đanh lại gào lên, suýt chút nữa thì có thể cưỡi được vưu vật Từ Dao này, kết quả đám người Chu Phổ Long lại xông vào phá hỏng chuyện tốt cho anh ta.

“Cút ra ngoài?” Chu Phổ Long sắc mặt âm trầm, cười lạnh nói: “Nhóc à, cậu biết nơi này là địa bàn của ai không mà dám kêu tôi cút ra ngoài?”

“Ông đây không cần biết địa bàn của ai! Trong một phút, hoặc cút, hoặc chết!” Bạch Quảng Nghĩa mặt mày tràn ra sự uy hiếp, nhà họ Bạch đằng sau anh ta mặc dù chủ là gia tộc tuyến hai của Kim Lăng, nhưng Kim Lăng lại là cố đô của 6 triều, càng im ỉm, không khoa trường, gia tộc tuyến hai của Kim Lăng tuyệt đối xa hơn đa số gia tộc tuyến một ở địa phương nhỏ như Thương Châu này!

Cho nên Bạch Quảng Nghĩa rất tự tin, anh ta không cảm thấy Thương Châu có ai có thể uy hiếp được đến anh ta!

Sắc mặt của Chu Phổ Long thay đổi, thằng này, dường như rất sĩ?

“Tên đần, có biết nhà họ Bạch ở Kim Lăng không?” Vương Giang ở một bên bỗng lên tiếng, ngữ khí rất kiêu ngạo.

Nhà họ Bạch ở Kim Lăng?

Chu Phổ Long sững người, anh ta thật sự không biết, có điều nghe khẩu khí của Vương Giang, nhà họ Bạch rõ ràng không đơn giản.

“Hừ, ngay cả nhà họ Bạch cũng không biết mà dám dẫn người đến gây phiền phức, tôi thấy ông chán sống rồi.” Vương Giang cười chế giễu, mặc dù anh ta chỉ là một con chó của nhà họ Bạch, nhưng có câu, chó ỷ thế chủ!

Chó của nhà họ Bạch, ai dám đắc tội?

Chu Thổ Phong bỗng chốc có hơi cưỡi hổ khó xuống, Từ Dao, ông ta biết, có quan hệ rất sâu với Trần Dật Thần, nói không chừng chính là người phụ nữ của Trần Dật Thần. Nhưng thanh niên áo trắng này, bối cảnh rõ ràng cũng không đơn giản, cho dù là Cố Minh Sâm. Cũng không nhất định đắc tội nổi.

Trần Dật Thần và thanh niên tóc trắng, rốt cuộc ai trâu bò hơn? Chu Phổ Long có hơi khó xử.

“Vẫn là kêu lão đại của mấy người cút ra đây, loại lâu la như ông, ngay cả nhà họ Bạch cũng không biết, căn bản không có tư cách đứng trước mặt cậu Bạch của chúng tôi.” Vương Giang khinh thường nói, mặc dù anh ta không biết lão đại của Chu Phổ Long là ai, có điều mảnh đất như Thương Châu này, căn bản không có nhân vật nào to tác cả, ai đến nhà họ Bạch cũng không sợ!

Sắc mặt của Chu Phổ Long lúc xanh lúc đỏ, mặc dù bị người ta sỉ nhục trước mặt, nhưng ông ta lại không dám nói nửa chữ không, chỉ đành gọi điện cho Cố Minh Sâm.

“Là người của nhà họ Bạch?!” Cố Minh Sâm đang chạy đến cũng kinh ngạc, Chu Phổ Long không biết nhà họ Bạch, ông ta vẫn biết, nhà họ Bạch là gia tộc tuyến hai của Kim Lăng, có dây dưa với giới chính trị, mấy thành viên Ủy ban Thường vụ thành phố Thương Châu, đều có quan hệ không cạn với nhà họ Bạch, có thể nói, loại gia tộc này, Cố Minh Sâm không muốn đối đầu nhất.

Từ xưa hắc bạch không chung đường, đắc tội với nhà họ Bạch, ông ta không chừng sẽ bị vào trong uống trà.

“Sâm gia, nên làm sao?”

“Trước tiên đừng động thủ, thái độ cung kính một chút, đợi tôi đến rồi nói.” Cố Minh Sâm da đầu tê dần, lúc này không dám động thủ với Bạch Quảng Nghĩa là vì ông ta không đắc tội nổi với nhà họ Bạch, nhưng Trần Dật Thần

Ông ta càng không đắc tội nổi!

Cố Minh Sâm lại gọi điện cho Hàn Long.

“Người không sao chứ?” Hàn Long còn tưởng rằng Cố Minh Sâm đã cứu được người rồi.

“Hàn gia, ngươi không sai, nhưng bây giờ không ở trong tay tôi.” Cố Minh Sâm cười khổ nói.

“Là sao?”

“Người ra tay với cô Từ, là người của nhà họ Bạch ở Kim Lăng…” Cố Minh Sâm nói.

“Nhà họ Bạch ở Kim Lăng?” Hàn Long cười lạnh một tiếng, nói: “Cố Minh Sâm, một nhà họ Bạch nho nhỏ ở Kim Lăng thì có thể khiến ông sợ thành như thế này rồi?”

Cố Minh Sâm sững người, Hàn Long sao lại có khẩu khí lớn như vậy, ngay cả nhà họ Bạch cũng dám không để vào mắt?

Phải biết, hai người bọn họ gộp lại, đối đầu với nhà họ Bạch, cũng tuyệt đối không có cục diện sống.

“Cố Minh Sâm, nói thật với ông, đắc tội với nhà họ Bạch, anh có lẽ còn có đường sống, nhưng đắc tội với cậu Trần, hừ, ngay cả Diêm Vương gia cũng không bảo vệ nổi ông!” Hàn Long lạnh giọng nói, trước đây anh ta nghe thấy nhà họ Bạch cũng phải đi đường vòng, nhưng bây giờ, anh ta là chó săn của Trần Dật Thần, đừng nói một nhà họ Bạch, cho dù mười nhà họ Bạch ở trước mặt anh ta, anh ta cũng không thèm nhíu mày lấy một cái!

Thần sắc Cố Minh Sâm thay đổi không ngừng, nghe khẩu khí của Hàn Long, bối cảnh của Trần Dật Thần cũng quá thông thiên rồi.

“Hàn gia, cậu Trần này rốt cuộc là thần long đến từ đâu?” Cố Minh Sâm vẫn muốn biết bối cảnh của Trần Dật Thần, nếu như thật sự đắc tội với nhà họ Bạch, Trần Dật Thần lại không bảo vệ được ông ta, ông ta chẳng phải sẽ khóc chết hay sao.

“Ông tự mình đi hỏi.” Trần Dật Thần nói giữ bí mật, Hàn Long đương nhiên không dám nói ra.

Cố Minh Sâm nhíu mày, ông ta bây giờ sợ phải lựa chọn một điều quan trọng nhất trong cuộc đời, rốt cuộc là đứng về phía Trần Dật Thần hay là nhà họ Bạch, chọn ok chính là vinh hoa phú quý, nhưng chọn sai chính là vạn kiếp bất phục!

“Con mẹ nó, liều thôi.” Cố Minh Sâm cắn răng, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.

Ông ta chọn Trần Dật Thần.

Ông ta không tin, có thể khiến người đàn ông như Hàn Long thần phục lại không bằng nhà họ Bạch!

Lúc này, trong phòng bao, Bạch Quảng Nghĩa vắt chân nhàn nhã ngồi trên sô pha, trong miệng còn ngậm đuối thuốc.

Vương Giang hai tay khoanh trước ngực đứng ở một bên, mặt mày khinh thường nhìn mấy người Chu Phổ Long.

“Đồ đần, lão đại của các người khi nào mới tới? Không phải nghe thấy danh hiệu của nhà họ Bạch, bị dọa sợ không dám đến rồi chứ?”

Từ Dao nhíu mày, tình huống mà Vương Giang nói thật sự có khả năng xảy ra, dù sao nhà họ Bạch có thể đè bẹp Cố Minh Sâm, nếu như cô ta là Cố Minh Sâm, tuyệt đối sẽ không vì một người phụ nữ mà đắc tội với nhà họ Bạch.

“Sâm gia của chúng tôi… sắp đến.” Chu Phổ Long cứng đầu nói, vừa rồi ông ta đã nhờ người thám thính nhà họ Bạch, sau khi biết rõ, chân của ông ta bây giờ có hơi mềm nhũn, may mắn vừa rồi không có động thủ với Bạch Quảng Nghĩa, nếu không, ông ta sợ rằng không sống qua được đêm nay.

“Ha, đầu năm nay chó mèo gì cũng có thể tự xưng là gia, gia thật sự không đáng tiền.” Vương Giang cười khinh bỉ, sắc mặt của Chu Phổ Long và mấy tên đàn ông đỏ bừng, nhưng cũng không dám nổi giận.

Vào lúc này, Cố Minh Sâm đến.

“Sâm gia…”

Đám người Chu Phổ Long vội vàng ra đón, Cố Minh Sâm nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó di chuyển ánh mắt đến Từ Dao: “Cô Từ, cô không sao chứ?”

Từ Dao lắc đầu, cười miễn cưỡng: “Không sao.”

Mặc dù ngoài miệng Từ Dao nói như vậy, nhưng Cố Minh Sâm vẫn chú ý thấy vết máu trên trán của Từ Dao.

“Người này là Sâm gia chó má gì, ông vẫn nên quan tâm mình trước đi. Cô ta không sai, nhưng ông lại sắp có sao rồi đấy.” Vương Giang kiêu ngạo nhìn Cố Minh Sâm, nói.

“Ổ? Tôi sắp có chuyện?” Ngữ khí của Cố Minh Sâm điềm nhiên, vui buồn tức giận trên mặt không quá rõ ràng.

“Hừ, đồ vô dụng! đắc tội với nhà họ Bạch chúng tôi, ông cảm thấy mình có thể bình yên vô sự sao?” Vương Giang cười mỉa mai.

Bạch Quảng Nghĩa từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt nhìn Cố Minh Sâm lấy một lần, theo anh ta thấy, nếu như Cố Minh Sâm thông minh một chút, lập tức quỳ xuống xin lỗi anh ta.

“Cậu Bạch?” Cố Minh Sâm cười ha hả, sau đó sắc mặt bỗng trở lạnh: “Uy phong lớn quá!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.