Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 75: Làm tiểu tam



Đối với video được lan truyền trên mạng xã hộ, Lâm Như Tuệ và Tôn Hồng lại khinh thường quan tâm, cho dù Trần Dật Thần không phải phế vật thì như thế nào? Anh bây giờ sống được hay không còn không chắc đó.

Bọn họ tối qua xem mãi livestream, cho nên đoạn Hàn Long xuất hiện, bọn họ cũng nhìn thấy rồi.

Lâm Như Tuệ và Tôn Hồng không biết Hàn Long là ai, nhưng đối với Lâm Quốc Đại lăn lộn ở thành đông, cái tên Hàn Long này lại như sấm đánh bên tai.

Một lão đại mà Lâm Quốc Đại đi theo lại là đàn em của Hàn Long, cho nên Lâm Quốc Đại đều luôn lấy Hàn Long làm thần tượng, khát vọng có một ngày sẽ trở thành anh hùng như Hàn Long.

Cho nên sau khi nhìn thấy Hàn Long, Lâm Quốc Đại liền biết, sự việc ổn rồi, tên phế vật Trần Dật Thần này, lần này tuyệt đối có mọc cánh cũng khó thoát.

Hơn nữa lấy tính cách tàn độc của Hàn Long, tuyệt đối sẽ dày vò Trần Dật Thần đến mất nửa cái mạng.

Thấy Lâm Quốc Đại vỗ ngực bảo đảm, tảng đá trong lòng Lâm Như Tuệ và Tôn Hồng cuối cũng cũng buông xuống được.

Trần Dật Thần bị thu thập, Hạ Nhược Y trói gà không chặt, sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Thẩm Hà Du.

“Lâm Như Tuệ, cậu Thẩm này không giống như tên phế vật Trần Dật Thần đó, người ta là cậu cả hào môn, tính tình lại tốt, đợi sau này làm mẹ vợ của cậu Thẩm, không thể giống đối đãi với cậu Thẩm người ta như với Trần Dật Thần, phải đối với cậu Thẩm khách khí một chút.” Tôn Hồng từ sớm đã bắt đầu dặn Lâm Như Tuệ, bà ta sợ Lâm Như Tuệ lại hống hách như trước đây, ra oai trước mặt của Thẩm Hà Du.

“Phải, mợ, mợ nếu dám hét lên với cậu Thẩm, cậu Thẩm sẽ không kiêng kỵ mợ là mẹ vợ đâu.” Lâm Quốc Đại cũng ở một bên phụ họa.

“Chị dâu, chị yên tâm, em không có ngốc như vậy. Em thật sự muốn làm mẹ vợ của cậu Thẩm, em tuyệt đối sẽ đối đãi với cậu Thẩm như con trai ruột của mình.” Lâm Như Tuệ ánh đỏ đầy mặt, nếu như để mấy chị hàng xóm trong khu phố biết, người giàu nhất Thương Châu là con rể của bà ta, vậy bà ta rất có mặt mũi, ai còn dám ở trước mặt bà ta nhắc đến tên phế vật Trần Dật Thần đó nữa.

“Ừm.” Tôn Hồng khẽ gật đầu, nói: “Lâm Như Tuệ, cô lần trước nói, 300 tỷ kia, chia cho tôi 30 tỷ, lời này phải tính nha.”

“Đương nhiên tính, chị dâu, Lâm Như Tuệ em là lọai người vong ân phụ nghĩa sao? Đợi Thẩm Hà Du trở thành con rể của em, đừng nói là 30 tỷ, cho dù là 300 tỷ, em sau này cũng có thể cho chị, con rể của em, không thiếu tiền!” Lâm Như Tuệ mặt mày đắc ý nói, bà ta đã coi Thẩm Hà Du trở thành con rể của mình, dù sao là chuyện chắc chắn rồi.

“Ha ha, vậy được, Lâm Như Tuệ, đợi cô sau này trở thành bà chủ hào môn thì tuyệt đối đừng quên người chị dâu này, còn cả Quốc Đại nữa, đến khi đó, vợ của Quốc Đại của chúng ta phải dựa vào cô rồi, không được thì cũng phải tìm cho Quốc Đại nhà chúng ta làm Bạch gì đó, gọi là cái gì Bạch nhỉ?” Tôn Hồng đột nhiên nhớ không ra cái tên.

“Mẹ, là Bạch Phú Mỹ!” Lâm Quốc Đại hưng phấn ở bên cạnh nhắc nhớ, ai nói Lâm Quốc Đại anh ta cả đời này định sẵn là kẻ ăn bám, anh ta phải làm Bạch Phú Mỹ cho mấy người đó nhìn!

“Đúng, Bạch Mỹ Phú! Lâm Như Tuệ, điều kiện của Quốc Đại nhà chúng ta cũng không kém, cô đến lúc đó xem xem, nhà họ Thẩm còn có Bạch Phú Mỹ nào chưa có gả chồng, để nó làm vợ của Quốc Đại nhà chúng ta, như thế, hai nhà chúng ta thân lại càng thêm thân, sau này Nhược Y ở nhà họ Thẩm, cũng có địa vị.” Tính toán này của Tôn Hồng ngược lại khá hay, đã bắt đầu tính toán vì Hạ Nhược Y tranh quyền ở nhà họ Thẩm.

“Chị dâu, chị yên tâm, em đến lúc đó sẽ để ý giúp Quốc Đại.” Lâm Như Tuệ vỗ ngực hứa.

Vừa dứt lời, ở cửa có tiếng gõ cửa truyền vào.

“Lâm Như Tuệ, mau ra mở cửa, con rể của cô đến cầu thân rồi.” Tôn Hồng mắt sáng lên, nói.

Lâm Như Tuệ ho khẽ một tiếng, xoay người chạy đến trước cửa, vừa mở cửa nhìn, chính là Thẩm Hà Du.

“Con rể ngoan, lại đây.” Tiếng con rể này của Lâm Như Tuệ gọi rất tự nhiên thân thiết.

Nhưng Thẩm Hà Du nghe cách xưng hô này lại lập tức toát mồ hôi hột, cái này để Trần Dật Thần nghe thấy, còn không phải sẽ xé xác anh ta ra sao.

“Dì Lâm, đừng nói linh tinh.” Thẩm Hà Du vội vàng đè thấp giọng.

Nghe Thẩm Hà Du vậy mà gọi mình là dì Lâm, Lâm Như Tuệ bỗng mỉm cười như hoa, cảm thấy việc đã thành rồi, phải biết, Thẩm Hà Du lần trước gặp bà ta hoàn toàn không có để bà ta vào trong mắt, chứ đừng nói gọi dì, không gọi mụ già đã coi như không tệ rồi.

Còn đừng nói linh tinh phái sau, Lâm Như Tuệ xem như Thẩm Hà Du khách khí, còn chưa chuẩn bị tốt làm con rể của bà ta.

“Nói linh tinh cái gì chứ, sau này con chính là con rể của mẹ, mẹ chính là mẹ vợ của con, mọi người đều là người một nhà, không được tiếp tục gọi mẹ là dì Lâm nữa, gọi mẹ, biết chưa?” Lâm Như Tuệ lườm Thẩm Hà Du, nói.

Trên trán của Thẩm Hà Du toát mồ hôi lạnh, anh ta lần này đến đây, là đến tìm Lâm Như Tuệ đòi tiền, không phải đến nhận mẹ, anh ta thật sự dám gọi Lâm Như Tuệ là mẹ, tuyệt đối sẽ bị Trần Dật Thần xé xác.

“Dì Lâm, không dùng được không dùng được, cháu với cô Hạ không phải loại quan hệ như dì đã nghĩ.” Thẩm Hà Du vội vàng xua tay, cố gắng phủi sạch quan hệ cùng với Hạ Nhược Y.

“Không phải loại quan hệ đó sao? Vậy hai đứa có quan hệ gì? Cậu Thẩm, cậu có phải không muốn cưới con gái tôi vào cửa lớn của nhà họ Thẩm các cậu hay không, nếu như không muốn cũng được, có thể để con gái tôi làm tiểu tam cho cậu, có điều mỗi tháng cậu phải cho nó 30 tỷ tiền sinh hoạt.” Lâm Như Tuệ mặc dù có chút không vui, nhưng nghĩ lại, để Hạ Nhược Y làm tiểu tam cho Thẩm Hà Du cũng không tệ, chỉ cần có thể cho tiền là được.

Tôn Hồng ở một bên cũng cảm thấy Thẩm Hà Du chính là có ý này, hào môn của quy tắc của hào môn, lấy một người phụ nữ đã từng kết hôn vào nhà, quả thật không vẻ vang lắm.

“Cậu Thẩm, vậy thì để cháu gái tôi làm tiểu tam cho cậu, nó rất nghe lời, sau này tuyệt đối sẽ không can dự vào cuộc sống bình thường của cậu Thẩm.” Tôn Hồng đưa ra đề nghị, Hạ Nhược Y gả hay không gả cho nhà họ Thẩm, không quan trọng, quan trọng là, bà ta và Lâm Như Tuệ có thể lấy được tiền.

Trên trán của Thẩm Hà Du đổ mồ hôi hột, hai người này càng nói càng phi thực tế, vậy mà để vợ của Trần Dật Thần làm tiểu tam cho anh ta, cho anh ta mượn trăm nghìn lá gan anh ta cũng không dám.

“Cậu Thẩm, cậu cảm thấy đề nghị của tôi như thế nào?” Tôn Hồng hồ hởi nói, có vài phần kích động nói.

“Im mồm cho tôi! Tôi cho bà nói sao!” Thẩm Hà Du hằn học lườm Tôn Hồng. Anh ta khách khí với Lâm Như Tuệ, là bởi vì Lâm Như Tuệ là mẹ vợ của Trần Dật Thần, cho dù Lâm Như Tuệ có thù với Trần Dật Thần như thế nào đi nữa, anh ta cũng không dám làm gì Lâm Như Tuệ.

Nhưng họ hàng xa như Tôn Hồng, hơn nữa còn ba lần bảy lượt bày kế hãm hại Trần Dật Thần, anh ta lại không có kiêng kỵ gì, cho dù anh ta lấy Tôn Hồng ra trút giận, Trần Dật Thần cũng tuyệt đối cũng sẽ vỗ tay hoan hô.

“Cậu Thẩm, cậu…” Tôn Hồng sững người, thế nào đang yên đang lành, đột nhiên lại tức giận rồi.

“Người đàn bà thối, đừng tưởng tôi không biết, buổi đấu giá tối hôm đó, là bà bắt tay với lão già Trương Sơn Quan.” Thẩm Hà Du lạnh lùng nói, quản anh ta có đúng hay không, đem tội danh để hết lên đầu của Tôn Hồng, đến lúc đó muốn tiền cũng chỉ cần mở miệng.

Tôn Hồng bỗng hoảng, vội vàng kêu oan: “Cậu Thẩm, oan quá, cậu có cho tôi trăm nghìn lá gan, tôi cũng không dám chống lại cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.