Kiều Tiêu Nguyệt gật gật đầu nói: “Con của ông lão này hiện đang là phó viện trưởng viện kiểm soát của thành phố Kim Lăng, còn đang ở rể nhà họ Triệu, bon họ rất xem trọng anh ta.”
“Nhà họ Triệu sao?” Trần Dật Thần híp mắt nói: “Là một trong bốn dòng tộc lớn ở Kim Lăng phải không?”
“Đúng vậy thưa cậu. Ở Kinh Lăng thì nhà họ Triệu rất có tiếng nói trong cả chính phủ và quân đội, ông cụ Triệu từng tại chức trong quân đội, có quân hàm tướng quân, trong giới chính trị thì mối quan hệ của họ cũng rất nhiều, các ủy viên thường trực ở Kim Lăng đều có qua lại với bọn họ.”
Trần Dật Thần nghe cô ta nói xong thì khẽ gật đầu, tuy tài sản của nhà họ Trần trải rộng khắp nước, nhưng vẫn luôn không có nhiều sức ảnh hưởng trong mảng chính trị và quân sự, vậy nên nếu muốn đối đầu với một gia đình có quyền có thế như nhà họ Triệu thì sẽ khá khó khăn.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này.” Trần Dật Thần bình tĩnh nói, có đôi khi rồng mạnh xuống đất còn thua rắn độc, nếu cứ cố gây chuyện bắt ép nhà họ Triệu thì họ cũng chưa chắc sẽ nể mặt anh, đành phải nghĩ cách khác vậy.
“Vâng thưa cậu Trần.”
Không lâu sau khi Kiều Tiêu Nguyệt đi khỏi thì tiếng chuông điện thoại của Trần Dật Thần vang lên.
“Trần Dật Thần, Cố Minh Sâm có sao không vậy?” Hạ Nhược Y lo lắng hỏi, lúc nãy vì nghĩ rằng anh đang bận việc nên cô không gọi điện cho anh, giờ đã một ngày trôi qua rồi, mọi chuyện hẳn cũng đã được dàn xếp ổn thỏa, lúc này cô mới lấy điện thoại ra gọi cho anh.
“Không sao cả, đã được đưa đến bệnh viện rồi.” Trần Dật Thần cười nói.
“Vậy là tốt rồi.” Hạ Nhược Y nghe vậy thì cuối cùng cũng yên tâm, Cố Minh Sâm đã được cứu, vậy có nghĩa là Trần Dật Thần cũng sẽ không bị sao cả.
“Trần Dật Thần, đoán xem em đang ở đâu?” Giọng điệu của Hạ Nhược Y lại trở nên vui tươi.
Trần Dật Thần thấy hơi ngạc nhiên, nghe giọng của cô thì rõ ràng cô hiện đang không ở Thương Châu rồi.
“Chẳng lẽ em đã đến Kim Lăng?”
“Hi hi, đoán đúng rồi, nhưng không có thưởng đâu nha.” Hạ Nhược Y cười nói.
“Giờ em đang ở đâu, để anh tới đón em.” Trần Dật Thần cười nói, Hạ Nhược Y đến đây hẳn là vì lo cho anh, muốn tới tận nơi để thăm anh.
“Ở sân bay, Trần Dật Thần, nếu anh không mau tới đây thì em và Từ Dao chắc sẽ bị mọi người bu vào nhìn đó.” Hạ Nhược Y rầu rĩ nói.
“Đợi anh, mười lăm phút tới ngay.” Trần Dật Thần cười khổ, anh cũng đại khái đoán được ý cô khi nói bị bu vào xem là gì, chỉ cần anh rời khỏi Hạ Nhược Y khoảng mười phút thôi thì sẽ có rất nhiều đàn ông vây quanh cô, khỏi phải nói ở một nơi đông đúc như sân bay thì cô sẽ gặp phải chuyện gì.
Tài xế của Kiều Tiêu Nguyệt lái xe, chưa đến mười lắm phút đã đưa Trần Dật Thần tới sân bay.
Sau khi tới sân bay, từ rất xa anh đã trông thấy Hạ Nhược Y đang bị một đám người vây quanh, nhưng điều anh không ngờ tới là Từ Dao cũng đang đứng cạnh cô, khuôn mặt có vẻ sốt ruột.
“Hai cô bé xinh đẹp ơi, tại sao không chịu cho tôi một cơ hội đi, chỉ cần hai cô chịu vào giới giải trí, dưới sự quản lý của công ty tôi thì không cần đến một năm sẽ khiến hai cô nổi tiếng đến độ không ai không biết, trở thành ngôi sao hạng nhất, thu nhập một năm phải cả nghìn tỷ…” Trước mặt Từ Dao là một người đàn ông trung niên thắt tóc sau đầu, ông ta đang luyên thuyên không dứt mồm, nước miếng bay tứ tung, ông ta là người chuyên tìm kiếm các ngôi sao triển vọng cho công ty Truyền thông Nước H, vài ngôi sao đang nổi dưới trướng công ty đó đều do ông tìm ra cả, vừa trông thấy Hạ Nhược Y và Từ Dao thì ông ta đã cảm thấy rất kinh ngạc vì vẻ đẹp và thần thái của hai người họ, nếu có thể khiến hai người này gia nhập công ty vậy thì ông ta sẽ có công rất lớn với cả Truyền thông Nước H.
“Tôi nói lại lần nữa, tôi không có hứng! Mời ông đi chỗ khác!” Từ Dao nói, giọng cô có chút gắt gỏng, có lẽ những cô gái bình thường khi nghe đến việc được làm ngôi sao thì đều sẽ vô cùng vui sướng, nhưng cô chẳng có hứng đi làm ngôi sao ngôi xiếc gì hết, mong ước lớn nhất của cô chỉ là được trở thành một con lười, ngày ngày nằm trong nhà ăn ăn ngủ ngủ mà thôi.
“Cô à…” Chu Chí Phong còn định nói vài câu thuyết phục cô, song lúc này bỗng có một cậu thanh niên tuấn tú mặc quần áo versace và đeo đồng hồ Rolex Submariner mặt xanh đứng chắn trước mặt ông ta, vừa cười vừa nói: “Ông chú này, ông không hiểu tiếng người à? Hai cô gái này đã nói là không muốn làm ngôi sao rồi, ông còn lằng nhằng chi vậy?”
“Mắc gì đến cậu? Tôi đang giúp hai người đó đấy!” Chu Chí Phong thấy hơi tức giận, không ngờ lại gặp cảnh anh hùng cứu mỹ nhân như vậy, tuy cậu thanh niên trước mặt trông chỉ tầm hai mươi tuổi thôi, song trông cách ăn mặc có thể thấy rõ cậu ta thuộc hội con nhà giàu, cũng bởi vậy nên Chu Chí Phong mới cảm thấy rất bực bội, nếu đây chỉ là một người bình thường mà lại dám nói chuyện với ông ta như vậy thì ông ta đã cho ăn đạp từ lâu rồi.
“Giúp các cô ấy?” Cậu thanh niên tuấn tú kia nhạo báng nói: “Đừng tưởng tôi không biết cái gọi là tìm kiếm tài năng có nghĩa gì, nói là giúp hay cô ấy, nhưng cứ đợi đến lúc hai người họ tới công ty ông thật xem, không biết các người sẽ làm chuyện gì nữa.”
“Cậu…” Chu Chí Phong quê quá thành ra nổi giận, đúng là thế, nếu có thể kéo Hạ Nhược Y và Từ Dao vào công ty, vậy thì chuyện đầu tiên bọn họ phải làm là ngủ với các cổ đông cao cấp trong công ty, nhưng dó dường như đã trở thành quy tắc ngầm trong giới giải trí rồi, muốn được nổi tiếng thì phải chấp nhận trả giá thôi.
“Mau cút đi, ông chú, còn làm phiền hai cô gái này nữa thì đừng trách tôi không nể mặt.” Cậu thanh niên kia khinh thường nói, với chiều cao một mét tám lăm và vóc dáng khỏe khoắn cân xứng của cậu ta thì tẩn Chu Chí Phong một trận cũng không phải chuyện khó.
“Hay lắm! Thằng kia, hãy đợi đó!” Chu Chí Phong điên tiết nói, sau đó cũng mau chóng đi khỏi đây, đánh nhau với cậu thanh niên kia sao? Ông đâu có bị ngu, mà dĩ nhiên cũng không đánh lại được.
Sau khi Chu Chí Phong đi, cậu thanh niên kia lại lạnh lùng liếc qua đám người đang lăm le làm quen với Hạ Nhược Y và Từ Dao, trong ánh mắt lộ rõ vẻ uy hiếp.
Đám người kia thấy thế thì cũng chỉ cười gượng, dẹp luôn ý nghĩ muốn lân la làm quen với người đẹp, cậu thanh niên kia rõ ràng là con cháu nhà giàu, bọn họ nào có lá gan tranh giành phụ nữ với hội con nhà giàu chứ?
“Rốt cuộc cũng được yên tĩnh.” Cậu thanh niên kia thở phào một hơi, ngay sau đó liền nở một nụ cười mà cậu ta nghĩ rằng rất đẹp trai rồi quay sang nhìn Hạ Nhược Y và Từ Dao.
Vẻ mặt của Hạ Nhược Y và Từ Dao vẫn không hề thay đổi.
Hạ Nhược Y lúc này đang nhớ đến Trần Dật Thần, còn Từ Dao thì cũng đã nhìn thấu bản chất của cậu thanh niên kia từ lâu, chỉ là một thằng nhóc ỷ vào gia đình mình có chút quyền thế nên huênh hoang thôi, nếu không có chỗ dựa thì người như vậy chỉ được cái đẹp mã thôi, chỉ ngắm được chứ dùng chẳng ra gì.
“Chào hai cô, tôi tên là Liễu Tử Ngang, du học ở Anh, hôm nay mới về nước.” Liễu Tử Ngang mỉm cười chìa điện thoại ra.
Tất nhiên là Hạ Nhược Y và Từ Dao không thèm đếm xỉa gì tới cậu ta.
Bàn tay của Liễu Tử Ngang cứ thế chìa ra, trông có vẻ vô cùng lúng túng.
“Ừm, hai cô đúng là lạnh lùng quá nhỉ?” Liễu Tử Ngang gượng gạo cười rồi rút điện thoại về, tuy có thấy khó chịu song cũng không thể hiện ra.