Chương 1009
“Ông ngoại, chuyện nhà họ Triệu cứ giao cho cháu đi nói chuyện đi.”Lâm Vân nói.
“Cũng được, quan hệ giữa cháu và Triệu Linh không tệ nên cháu đúng là lựa chọn tốt nhất.” Ông ngoại cười tủm tỉm gật đầu.
“Ông ngoại yên tâm, cháu chắc chắn sẽ dốc hết sức lực để nói chuyện!” Lâm Vân chân thành nói.
Lâm Vân biết tầm quan trọng của việc để nhà họ Triệu tham gia vào.
Liễu Chí Trung gật đầu sau đó tiếp tục nói với mọi người:
“Thời gian tiếp theo sợ rằng mọi người sẽ bề bộn nhiều việc, lượng công việc tất nhiên sẽ gia tăng thêm nhiều, mọi người vất vả một chút, cuối năm tiền thưởng tuyệt đối sẽ không ít!”
Dù sao thì sau đó cũng phải tiến hành chèn ép tập đoàn Diệp Thị nên sẽ có ưu đãi hạ giá trên phạm vi lớn, vì vậy sẽ hấp dẫn rất nhiều khách hàng, lượng công việc của mọi người hiển nhiên sẽ gia tăng thêm rất nhiều.
“Khụ khụ, tôi lại tuyên bố thêm một chuyện nữa.” Liễu Chí Trung hắng giọng.
Nhóm quản lý cấp cao ở đây đều nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Chí Trung.
“Tôi tuyên bố Lâm Vân sẽ thăng chức lên làm phó chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Tỉnh Xuyên.” Liễu Chí Trung nói.
“Cái gì? Phó chủ tịch hội đồng quản trị?”
Liễu Chí Trung vừa mới nói xong thì tất cả mọi người ở trong phòng họp đều xôn xao.
Mọi người vô cùng rõ ràng rằng chức vị phó chủ tịch hội đồng quản trị này là cấp quyết định cao nhất của tập đoàn, một khi đưa Lâm Vân lên làm phó chủ tịch hội đồng quản trị, như vậy thì thân phận và quyền lực của Lâm Vân tại Tỉnh Xuyên sẽ được tăng lên một độ cao mới.
Tất cả mọi người cảm giác vô cùng ngạc nhiên, dù sao thì Lâm Vân mới vào công ty chưa được bao lâu, từ phó tổng giám đốc một bước đạp lên thành phó chủ tịch.
Sắc mặt Lê Minh Hằng giám đốc tài chính và những người cùng phe với anh ta đều trở nên vô cùng khó coi.
“Chủ tịch, tôi phản đối! Anh ta còn rất trẻ, kinh nghiệm rất ít nên hoàn toàn không thích hợp làm phó chủ tịch của Tỉnh Xuyên! Chủ tịch nên thận trọng!”
Một người trong nhà họ Liễu đứng dậy phản đối.
“Đúng vậy chủ tịch, xin hãy thận trọng!”
Mấy quản lý cấp cao phe Lê Minh Hằng đều đứng dậy phản đối.
Lê Minh Hằng cũng đứng dậy vội vàng nói:
“Chủ tịch, chuyện bổ nhiệm phó chủ tịch lớn như vậy thì chắc chắn phải trải qua sự đồng ý của ban giám đốc chứ không thể qua loa như vậy!”
Sắc mặt Liễu Chí Trung đang đứng ở phía trước trở nên âm u.
“Ầm!”
Liễu Chí Trung vỗ bàn sau đó lớn tiếng quát tháo:
“Bây giờ tôi đang truyền đạt mệnh lệnh chứ không phải đang thương lượng với các người! Có ý kiến gì thì xé nát rồi nuốt xuống cho tôi, còn về chuyện ban giám đốc thì quyết định của tôi người nào trong ban giám đốc dám phủ định chứ!”
Vẻ mặt Liễu Chí Trung uy nghiêm, giọng nói vang vọng khắp cả phòng họp.
Cả phòng họp trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Liễu Chí Trung đột nhiên nổi giận làm cho tất cả mọi người hơi run lẩy bẩy, mọi người đã thật lâu không có cảm nhận được cơn tức của Liễu Chí Trung.