Chương 1031
Và theo ý kiến của cô ấy, cho dù là phó chủ tịch Tỉnh Xuyên đến, loại người này chắc chắn phải báo trước cho hiệu trưởng và yêu cầu hiệu trưởng ra cổng trường chào, làm sao có thể vào đây một mình được?
Lâm Vân cau mày: “Tôi với cô không có nói đùa, thời gian của tôi rất quý giá, cô hãy thông báo ngay cho hiệu trưởng.”
“Bạn học, tôi cũng nói cho cậu biết, nếu cậu lại quậy phá ở đây, tôi phải thông báo cho bộ phận an ninh của trường. Đến lúc đó, nếu cậu không muốn chịu hình phạt, cậu nên tránh ra!” Nữ thư ký nghiêm nghị nói.
“Thả tôi ra? Cô có thể không đủ tư cách.” Lâm Vân híp mắt nói.
Cô không biết Lâm Vân, Lâm Vân có thể hiểu được, nhưng cô mắng ở đây, thậm chí để cho Lâm Vân lăn lộn, Lâm Vân cũng không hiểu được.
Lâm Vân ghét nhất loại người này, cầm lông gà làm mũi tên.
Ngay sau đó, Lâm Vân lấy ra một văn kiện, ném tới trước mặt cô.
“Cô hãy nhìn vào đây, đây là tài liệu trường cô gửi cho tôi- phó chủ tịch của Tỉnh Xuyên, có đóng dấu chính thức.” Lâm Vân lạnh lùng nói.
Khi Lâm Vân giơ tập tài liệu ra, đồng hồ của anh tình cờ bị lộ.
“Dòng Omega UFO!”
Khi thư ký nhìn thấy đồng hồ của Lâm Vân, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi.
Cô ấy có một số nghiên cứu về đồng hồ xa xỉ, cô ấy biết rằng chiếc đồng hồ Lâm Vân đang đeo đủ để mua một chiếc xe thể thao hạng sang!
Cô đang nhặt tập tài liệu và xem xét, hóa ra đó là một tập tài liệu được gửi cho Tỉnh Xuyên từ trường của họ.
Ngay sau đó, cô ta vội vàng đứng dậy, liên tục nói:
“Ngại quá, là do tôi có mắt không tròng. Xin ngài thứ tội.”
“Vậy giờ có thể đưa tôi đi gặp hiệu trưởng của các cô chưa?” Lâm Vân lạnh giọng nói.
“Có thể, tất nhiên có thể.” Thư ký liên tục gật đầu.
Dưới sự dẫn đường của thư ký, Lâm Vân đi vào phòng của hiệu trưởng.
Ngồi ở bàn làm việc là một người đàn ông trung niên đeo kính mắt, dáng người mập mạp. Người này chắc hẳn là hiệu trưởng của đại học Kim Đô.
“Hiệu trưởng, người này chính là phó chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên, ngài Lâm Vân.” Thư ký nói.
“Anh chính là cháu ngoại của chủ tịch Liễu Chí Trung sao? Anh Lâm Vân, từng được nghe danh anh nay mới được gặp. Xin mời ngồi.” Hiệu trưởng vội vàng đứng dậy, tươi cười mà tiếp đón.
Ngay sau đó, hiệu trưởng tự mình trót nước trà mời Lâm Vân.
“Anh Vân. Chuyện là như vậy, thư viện của trường chúng tôi đã được xây dựng từ những năm 80 rồi. Bây giờ trường học mở rộng, thư viện cũ cũng không đáp ứng đủ yêu cầu dạy và học nữa. Cho nên trường tôi định xây dựng một thư viện mới, ước tính khoảng mấy chục tỉ. Nhưng ngân sách trường học còn hạn chế nên muốn được quý công ty tài trợ.” Hiệu trưởng cười nói.
“Vài chục tỉ với công ty tôi cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng chuyện này với công ty Tỉnh Xuyên có chỗ tốt gì không?” Lâm Vân hỏi.
“Thứ nhất, tên của thư viện sẽ lấy tên của Tỉnh Xuyên. Tên là thư viện Tỉnh Xuyên.”
“Thứ hai, chúng tôi xin trao tặng cho anh danh hiệu giáo sư danh dự của nhà trường.”
“Thứ ba, chúng tôi có thể cho Tỉnh Xuyên những sinh viên tốt nghiệp với chất lượng sao. Suy cho cùng, nhân tài ở nơi đâu cũng là đáng quý.”
Hiệu trưởng nói liền ba điểm chính.