Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1057



Chương 1057

“Không có gì. Có khi là do anh ăn phải đồ lạ.” Phạm Nhật Long cố cười.

“Vậy anh mau đi vứt khăn đi. Sau đó chúng ta còn bắt đầu vào việc chính.” Trần Mỹ lại tiếp tục nũng nịu.

Phạm Nhật Long nhìn mấy cục đờm dính trên khăn giấy, thật sự không hề muốn làm, nhưng hắn cũng không thể từ chối, đành chấp nhận cầm khăn mang đi vứt.

Ngay sau đó.

Khi Phạm Nhật Long đưa tay lấy khăn tay thì không cẩn thận chạm vào chỗ đờm nhớp nháp kia.

Chỉ chốc lát, toàn bộ hỗn hợp ghê tởm đó dính vào ngón tay hắn. Không những dính mà còn tạo cảm giác nhớp nháp vô cùng khó chịu, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy ghê gớm chứ không nói đến chuyện bị dính thật,

Ọc.

Phạm Nhật Long ngay lập tức cảm thấy dạ dày mình bắt đầu nhộn nhạo, thức ăn trong dạ dày muốn trào ngược hết ra ngoài.

Phạm Nhật Long vội đẩy Trần Mỹ sang một bên, chạy vào nhà vệ sinh.

“Ọe ọe! Ọe ọe ọe!”

Phạm Nhật Long ôm bồn cầu mà bắt đầu nôn ọe. Nôn đến mức chỉ ra mật xanh mật vàng cũng chưa muốn dừng.

Cuối cùng, hắn lau hết đống nhớp nháp trên tay, dùng xà phòng lẫn khăn giấy lau mấy chục lần mới ra khỏi nhà vệ sinh.

“Anh Nhật Long, anh vừa làm sao vậy? Anh làm em lo lắng quá đó.” Trần Mỹ thấy Phạm Nhật Long bước ra liền chạy đến hỏi.

Nhìn thấy mặt Trần Mỹ, tâm trạng của Phạm Nhật Long lại cảm thấy vô cùng khó chịu, cũng không biết phải nói gì vào lúc nào.

Trời ơi, thế mà hắn lại chuẩn bị cưới con mụ này làm vợ. Hơn nữa, còn phải cùng một con nụ béo phì, xấu tính xấu nết như thế này chung chăn chung gối. Phạm Nhật Long nghĩ đến đó liền thấy mình như sắp chết đến nơi.

Nhưng hắn vẫn không dám hủy cuộc hôn nhân này, cũng không dám chọc giận Trần Mỹ.

Nguyên nhân rất đơn giản, gia tộc họ Trần có thể hủy diệt Tỉnh Xuyên thì cũng có thể hủy diệt nhà họ Phạm của hắn dễ như trở bàn tay.

“Anh… Chắc là anh ăn phải gì đó lạ nên mới như vậy. Em à, hôm nay anh thấy không khỏe lắm, hay để anh về phòng nghỉ nhé.” Phạm Nhật Long cười nói.

“Anh Nhật Long, anh nhất định không được đi. Nếu anh không khỏe thì cứ ở đây. Đàn ông các anh không phải đều thích mấy chuyện đó sao?” Trần Mỹ ôm chặt lấy Phạm Nhật Long.

“Em à, thật sự hôm nay anh không được khỏe.” Phạm Nhật Long vẫn còn muốn trốn tránh.

Lúc trước Phạm Nhật Long còn tính, dù Trần Mỹ xấu như vậy thì cùng lắm lúc hành sự không bật đèn. Tắt đèn thì nhà ngói cũng như nhà tranh, hắn cũng có thể tự lừa mình mà cố gắng. Nhưng có vẻ hiện tại kế hoạch của hắn không dễ dàng để thực hiện.

“Anh Nhật Long, anh còn như vậy thì em sẽ giận đó.” Trần Mỹ bĩu môi nói.

Phạm Nhật Long thấy cô ta như vậy chỉ có thể cắn răng mà gật đầu.

Lúc này, Trần Mỹ bắt đầu chủ động để tiến tới sát vào người hắn.

Ác mộng của Phạm Nhật Long cũng chính thức bắt đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.