Chương 1060
Ngay cả gia tộc họ Trần cũng không dám khua môi múa mép trước người như vậy.
Nhưng ngay cả gia tộc họ Trần cũng không thể nhờ vả người như vậy, Lâm Vân và ông ngoại sao có thể làm được?
Trong phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện Nhân Ái.
Ông Dương đang nằm trên giường bệnh. Ông ta đã chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng thường.
Lâm Vân cùng ông ngoại, Thạch Hàn đi vào phòng bệnh.
Ông Dương đang nằm tựa lưng vào thành giường.
“Ngài Dương.” Lâm Vân chào hỏi ông ta.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Trong lòng Lâm Vân rất cảm ơn ông Dương.
“Anh Dương.” Ông ngoại cũng chào hỏi.
Ông Dương nhìn vào Lâm Vân cùng ông ngoại.
“Ông Lê, Lâm Vân, để cho hai người phải chịu khổ rồi. Tôi hiện tại đã là người sắp gần đất xa trời, năng lực cũng có hạn, không thể cứu được Tỉnh Xuyên.” Ông Dương lắc đầu, thở dài.
“Sao ông lại nói như vậy? Nếu không phải ông hết lòng giúp đỡ thì tôi cùng cháu vân sao có thể đứng ở đây được?” Ông ngoại nói.
Bây giờ Lâm Vân cùng ông ngoại có thể giữ được mạng, hơn nữa còn có thể bình an vô sự ở ngoài này chính là nhờ ông Dương dùng hết sức lực để bảo vệ.
“Tỉnh Xuyên mà tôi cống hiến cả đời để xây dựng đã không còn. Nói thật, tôi…” Ông ngoại nói tới đây liền nghẹn ngào.
“Sao ông lại nói như vậy? Nếu không phải ông hết lòng giúp đỡ thì tôi cùng cháu vân sao có thể đứng ở đây được?” Ông ngoại nói.
Bây giờ Lâm Vân cùng ông ngoại có thể giữ được mạng, hơn nữa còn có thể bình an vô sự ở ngoài này chính là nhờ ông Dương dùng hết sức lực để bảo vệ.
“Tỉnh Xuyên mà tôi cống hiến cả đời để xây dựng đã không còn. Nói thật, tôi…” Ông ngoại nói tới đây liền nghẹn ngào.
Lâm Vân biết, so với anh, ông ngoại còn khổ sở hơn nhiều. Nguyên nhân rất đơn giản, ông ngoại đã mang tâm huyết cả đời để xây dựng Tỉnh Xuyên, chẳng khác gì đó là một đứa trẻ do chính ông nuôi lớn.
“Ông Lê, tôi cũng không biết mình có thể sống được bao lâu nữa. Nếu tôi đi rồi, nhà họ Phạm nhất định sẽ lấn tới. Lúc đó tình mạng của ông và Lâm Vân đều sẽ gặp nguy hiểm. Tôi nghĩ hai người nên đi đến phía bắc đi, hoặc là ra nước ngoài.” Ông Dương nói.
“Tôi sẽ nghĩ đến chuyện này.” Ông ngoại gật đầu.
Sau khi thăm hỏi ông Dương xong, Lâm Vân cùng ông ngoại liền đi ra phía ngoài bệnh viện.
Ở cổng bệnh viện Nhân Ái.
Một người đàn ông trung niên bụng phệ đang đi đến bệnh viện, cũng đối diện với Lâm Vân và Liễu Chí Trung.
“Ơ hay, đây không phải là chủ tịch Liễu sao?” Người đàn ông bụng béo tươi cười nói với Liễu Chí Trung.
“Giám đốc Ngô, trùng hợp quá.” Ông ngoại cũng nở một nụ cười.
“Mọi người, mau đến xem chủ tịch Liễu Chí Trung của Tỉnh Xuyên này.” Lão béo đột nhiên kêu to lên.
Chỉ chốc lát, tất cả mọi người trong sảnh chờ đều nhìn lại.