Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1063



Chương 1063

Ông ngoại Liễu Chí Trung chính là người thứ hai cho anh biết cảm giác tình thân gia đình.

Ngoài vấn đề tiền bạc, ông ngoại còn dạy cho anh rất nhiều đạo lý, cùng luôn ở bên anh những lúc anh cần, luôn hết mình giúp đỡ anh,

Dù đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ngoại cũng chưa từng buông lời trách móc anh một lần.

Ông ngoại chính là cây cao bóng cả, là ngọn núi vững chãi luôn che chở Lâm Vân.

Lâm Vân luôn miệng gọi ông nội. Nhưng ông ngoại a đã không còn phản ứng nữa.

“Thạch Hàn… Mau… Mau cùng tôi đỡ ông ngoại vào bệnh viện!” Lâm Vân run rẩy nói. Hai mắt anh cũng đã đỏ hoe.

Lâm Vân và Thạch Hàn vội vàng đưa ông ngoại vào bệnh viện, tiến thẳng đến phòng cấp cứu.

Bên ngoài phòng cấp cứu.

Lâm Vân và Thạch Hàn đã ngồi đây đợi một tiếng đồng hồ.

Hai tay Lâm Vân vẫn nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, trên tay cũng đã nhuộm màu đỏ của máu.

“Nhất định… nhất định ông ngoại đã bị đả kích quá lớn. Hơn nữa tuổi già sức yếu nên mới ngất xỉu như vậy.” Lâm Vân cắn răng, tự thì thầm nói với mình.

Lúc Lâm Vân nói, giọng anh vì lo lắng mà nghe đầy run rẩy. Lâm Vân rất sợ ông ngoại sẽ xảy ra chuyện, sẽ không còn ở bên anh nữa. Mãi ah mới có thể có một người thân.

Lâm Vân không mong gì, chỉ mong ông ngoại có thể tai qua nạn khỏi.

Lúc này, đèn phòng cấp cứu đã tắt, bác sĩ cũng bước ra ngoài.

“Bác sĩ, ông ngoại của tôi sao rồi?” Lâm Vân xông lên, vội vã tóm lấy tay bác sĩ mà hỏi đầy lo lắng.

“Bệnh nhân đã tạm thời qua cơn nguy hiểm.” Bác sĩ trả lời.

Lâm Vân nghe đến đó liền thở dài nhẹ nhõm, lòng như trút được một hòn đá đang đè lên trái tim.

“Tôi biết… biết ông ngoại nhất định sẽ không có việc gì.” Lâm Vân run rẩy nói, nụ cười cũng trở nên méo xệch.

“Nhưng…” Bác sĩ bỗng nói tiếp.

“Nhưng sao cơ?” Lâm Vân nghe thấy liền giật mình.

“Cậu là người nhà bệnh nhân sao? Theo tôi đi đến phòng làm việc, tôi sẽ nói rõ với cậu.” Bác sĩ nói.

Lâm Vân đi theo bác sĩ đến văn phòng.

“Bệnh nhân bị ung thư gan giai đoạn cuối. Hơn nữa gần đây bị xúc động mạnh nên đã bị sốc nặng. Hơn nữa, bệnh cũng đã đến giai đoạn cuối, không thể chữa trị được nữa. Có thể chỉ sống được thêm một tháng thôi.” Bác sĩ nói.

“Ung… ung thư!” Mặt Lâm Vân tái nhợt, lập tức sửng sốt mà ngã xuống ghế. Đầu anh là một mảnh trống rỗng.

Lúc này, Lâm Vân thấy như bầu trời sụp đổ, không có một tia hi vọng. So với lúc Tỉnh Xuyên xảy ra chuyện, lúc này anh thấy khó chịu, khổ sở hơn mấy trăm lần.

Với Lâm Vân, ông ngoại chính là núi Thái Sơn, là cây cao bóng cả.

Nhưng giờ phút này, anh cảm thấy như núi sụp, cây đại thụ cũng đã đổ.

“Bác sĩ, chẳng lẽ không… không có cách nào nữa sao?” Lâm Vân cắn răng hỏi.

“Tuổi bệnh nhân đã cao, không thể phẫu thuật được. Hơn nữa hóa trị cũng rất độc hại, chịu nhiều đau đớn, hơn nữa cũng chỉ có thể kéo dài thời gian sống thêm một chút thôi.” Bác sĩ nói.

Ngừng một chút, bác sĩ nói tiếp: “Theo bệnh án, nửa tháng trước bệnh nhân cũng đã biết được bệnh tình của mình rồi. Nhưng bệnh nhân đã từ bỏ chữa trị, muốn sống tốt những ngày còn lại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.