Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1069



Chương 1069

Chu Tuấn nghe thấy vậy liền sợ hãi mà run rẩy.

“Lâm Vân, anh… anh tha cho em. Cầu xin anh tha em. Nếu anh muốn bao nhiêu tiền em đều đưa.” Chu Tuấn sợ hãi cầu xin.

Chu Tuấn thấy vẻ mặt đáng sợ của Lâm Vân, chỉ sợ Lâm Vân xúc động mà ra tay gi ết chết hắn.

“Xin tha sao? Quỳ xuống mà xin đi!” Lâm Vân nheo mắt nói.

“Em quỳ! Em quỳ!” Chu Tuấn nói xong liền quỳ xuống mặt đất. “Em đã quỳ rồi. Anh có thể tha cho em không?”

Lâm Vân nhìn xuống Chu Tuấn đang quỳ gối mà cầu xin, lạnh giọng nói.

“Tao chỉ mới nói mày quỳ. Nhưng tao không nói là nếu mày quỳ tao sẽ đồng ý với điều kiện của mày.”

Chu Tuấn nghe vậy, mắt liền giật giật. Hắn cũng nhận ra Lâm Vân đang dùng những lời trước đây hắn nói để chọc lại hắn.

“Thạch Hàn, đưa súng của nó lại đây.” Lâm Vân nói.

Khi Bạch Hổ bẻ gãy tay Chu Tuấn, súng của hắn liền rơi xuống mặt đất.

Thạch Hàn gật đầu, đi sang bên đó nhặt súng.

“Lâm Vân… mày… mày muốn làm gì?” Chu Tuấn nghe Lâm Vân nhắc đến súng liền sợ hãi, mặt cũng trắng bệch.

“Mày không hiểu à? Tất nhiên là tự tay giết mày rồi!” Giọng Lâm Vân lạnh như băng, hai mắt tối sầm lại, mang đầy sát ý chết chóc.

Nếu lúc nãy không có Bạch Hổ, có lẽ Lâm Vân và ông ngoại đã gặp chuyện chẳng lành rồi.

Cho nên sự hận thù này, chỉ có giết Chu Tuấn mới có thể hả giận.

Chu Tuấn nghe thấy vậy, cả người run rẩy, mặt cũng tái mét.

“Không! Mày không thể làm thế! Tao chính là Chu Tuấn, cháu đích tôn của nhà họ chu. Mày chỉ là một thằng khố rách áo ôm, không xu dính túi. Nếu mày động vào tao, nhất định cha tao sẽ không để mày sống yên ổn đâu!” Chu Tuấn giận giữ mà hét lên.

“Nắm được người có tóc, ai nắm được kẻ trọc đầu? Thắng làm vua, thua làm giặc. Giờ tao chẳng còn gì thì có gì phải sợ nhà mày nữa? Sau khi lấy cái mạng chó của mày, tao đi khỏi hoa nam, nhà mày muốn tìm tao báo thù cũng không làm được đâu.” Lâm Vân lạnh lùng nói.

“Mày nói gì?” Chu Tuấn sợ hãi, cả người run cầm cập.

Lúc này, Thạch Hàn đã cầm súng đến.

“Anh Vân, súng đây.” Thạch Hàn đưa súng cho Lâm Vân.

Lâm Vân liền giơ súng, để thẳng họng súng thẳng vào đầu Chu Tuấn.

“Không, không, không! Anh Vân, ngài Vân, cụ Vân… xin… xin tha mạng.” Chu Tuấn sợ đến mức cả người đều run rẩy. Trán hắn lấm tấm mồ hôi lạnh. Cả giọng nói cũng đầy vẻ năn nỉ, sợ hãi. Miệng liên tục thốt ra những câu cầu xin hèn mọn. Nhìn qua là biết hắn đang sợ đến mức nào.

“Hử? Tha cho mày sao? Nếu vừa rồi người của tao không đến, mày có tha cho tao không? Không đúng không? Muốn trách thì tự trách bản thân mày đi, tự mày để bản thân đến bước đường này thôi.” Lâm Vân nói, giọng đầy lạnh lẽo.

Nói xong, Lâm Vân liền bóp cò súng.

“Đoàng!”

Một tiếng súng khô khốc vang lên, bắn thẳng vào giữa trán Chu Tuấn. Chu Tuấn ăn thẳng một phát đạn, sau đã ngã xuống nền đất.

Đồng tử của hắn bắt đầu giãn ra. Hơi thở cũng ngừng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.