Chương 1071
“Anh Vân, lúc trước tôi cũng từng cầu xin sư phụ rồi. Nhưng ông ấy nói sẽ không can thiệp vào chuyện thế sự nữa. Hơn nữa gia tộc họ Trần cũng không dễ để đối phó đâu.” Bạch Hổ nói.
“Sư phụ nói chỉ có thể cho mọi người đến chùa Vân Nam. Chỉ cần mọi người ở tại đó, sư phụ có thể bảo vệ cho mọi người.”
Lâm Vân gật đầu.
“Anh Vân, tôi kém cỏi, cũng chỉ có thể cầu xin sư phụ được đến vậy.” Bạch Hổ nói.
“Bạch Hổ, cậu rất giỏi. Tôi phải cảm ơn cậu mới đúng. Sao tôi có thể trách cậu được.” Lâm Vân cười nói.
“Anh Vân, vậy anh theo tôi về chùa Vân Nam nhé? Ở đó, cả anh cùng ông ngoại, Thạch Hàn đều có thể an toàn.” Bạch Hổ nói.
“Bạch Hổ, có lẽ tôi không đến chùa Vân Nam được đâu. Tôi không thể cứ chấp nhận thất bại được. Sau khi rời khỏi đây, tôi còn muốn nghĩ cách để thay đổi mọi chuyện nữa.” Lâm Vân nói, ánh mắt tràn đầy sự kiên định.
“Vậy anh định làm thế nào?” Bạch Hổ hỏi.
“Tôi định đến Hà Nội. Nơi đó là thủ đô, là trung tâm chính trị, cũng có nhiều nhân vật tầm cỡ. So với nơi này phồn vinh hơn nhiều, cũng phát triển hơn nhiều. Chỉ cần tôi có thể phát triển ở nơi đó là có thể quay lại đây này báo thù.” Lâm Vân nói.
Trải qua cả một ngày suy nghĩ, Lâm Vân đã hiểu việc anh muốn tiếp tục ở lại Kim Đô này là chuyện không thể.
Chỉ có đi Hà Nội mới là phương án tốt nhất.
Hơn nữa, thế lực của nhà họ Trần cũng chỉ có thể bành trướng ở hoa nam, không thể vươn tới tận Hà Nội. Lâm Vân chỉ cần đến đó phát triển, sau khi lớn mạnh rồi quay lại đây trả thù cũng không muộn.
Ngoài phương án này ra, Lâm Vân cũng không nghĩ được phương án nào tốt hơn.
Lâm Vân nói xong, cả ông ngoại, Thạch Hàn và Bạch Hổ đều gật đầu.
Hiện tại nếu Lâm Vân muốn thay đổi mọi chuyện, trở về báo thù thì cũng chỉ có cách này là khả thi nhất.
Bạch Hổ vội nói: “Anh Vân, vậy tôi cũng đi cùng anh tới đó, giúp anh phát triển.”
“Cậu không ở lại chùa Vân Nam tập luyện sao?” Lâm Vân hỏi.
“Không cần. Tôi đã bế quan tu luyện mấy tháng rồi, cũng đã tới bình cảnh. Tốt nhất là nên nghỉ ngơi một thời gian.” Bạch Hổ nói.
“Được. Vậy trước khi đến Hà Nội, phiền cậu đưa ông ngoại của tôi đến chùa Vân Nam, cũng nhờ sư phụ của cậu chăm sóc, giúp đỡ một chút. Ông ngoại của tôi đang bị ung thư gan giai đoạn cuối, không thể để ông phải chịu cảnh khổ cực với tôi khi đến Hà Nội được.” Lâm Vân nói chân thành.
“Ung thư gan giai đoạn cuối?” Bạch Hổ ngẩn ra.
Ông ngoại nghe vậy liền vội vàng nói: “Để ông cùng cháu đi đến Hà Nội. Ông có nhiều kinh nghiệm kinh doanh, một tháng cuối cùng này ông muốn giúp đỡ cháu xây dựng nền móng cho tương lai.”
“Ông ngoại, bác sĩ đã nói ông phải nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng. Mà bắt đầu khởi nghiệp là giai đoạn mệt mỏi nhất. Cháu cầu xin ông hãy nghe lời cháu, ông đến chùa tĩnh dưỡng đi. Nơi đó thời tiết trong lành, không khí thoáng đãng, lại yên tĩnh, thích hợp cho ông nghỉ ngơi, dưỡng bệnh.” Lâm Vân nói.
Ông ngoại anh đã vất vả lăn lộn trên thương trường cả đời rồi, anh không muốn ông ngoại phải vì anh mà những ngày tháng cuối đời cũng phải chịu cực khổ nữa. Anh muốn ông có thể hưởng thụ những tháng ngày cuối cùng trong an nhàn.
“Anh Vân, ông Lê, hai người chờ một chút. Tôi có chuyện quan trọng muốn nói.” Bạch Hổ nói.
“Chuyện gì vậy?” Lâm Vân cũng ông ngoại đều nhìn về phía Bạch Hổ.