Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1075



Chương 1075

“Anh Vân, anh yên tâm. Chỉ cần Bạch Hổ này còn sống, tôi tuyệt đối sẽ không để ông ngoại của anh xảy ra chuyện gì hết.” Bạch Hổ để tay lên ngực, nói kiên định.

“Cảm ơn cậu.” Lâm Vân cảm động, gật đầu nói.

Sau đó, Lâm Vân nhìn về phía ông ngoại, anh vươn tay nắm chặt lấy bàn tay già nua của ông.

Lâm Vân thật sự rất sợ, chỉ sợ khi anh quay trở về, ông ngoại đã không còn nữa.

Bời vì Lâm Vân cũng không biết anh phải mất bao lâu để có thể thành công. Mất bao lâu để anh có đủ thực lực đối phó với nhà họ Phạm, với gia tộc họ Trần. Một năm? Mười năm ư?

“Cháu yên tâm. Ông nhất định sẽ chờ cháu trở về. Cháu cứ đi lên Hà Nội đi, nhất định phải cẩn thận, phải biết tự bảo vệ minh.” Ông ngoại dường như cũng hiểu được Lâm Vân nghĩ gì, ông cười hiền từ mà nói với Lâm Vân.

“Vâng.” Lâm Vân gật đầu.

“Đi thôi. Mọi chuyện đang rất gấp, không còn thời gian nữa.” Ông ngoại khoát tay, hốc mắt cũng đỏ lên.

 

Hai mắt của Lâm Vân cũng rơm rớm nước mắt. Anh nghĩ lần này chia tay ông ngoại cũng có thể là lần cuối cùng anh được nhìn thấy ông. Nghĩ đến chuyện này, lòng Lâm Vân lại trào nên cảm giác đau xót.

Ngay sau đó, Lâm Vân và Thạch Hàn xuống xe.

“Bạch Hổ, lái đi.” Lâm Vân khoát tay với Bạch Hổ.

Bạch Hổ gật đầu, sau đó khởi động xe, phóng đi.

Lâm Vân nhìn lướt qua, thấy gần đó có một chiếc xe đang đậu, lái xe ở bên trong vẫn còn đang nghe điện thoại.

“Thạch Hàn, kéo lái xe xuống.” Lâm Vân nói.

Thạch Hàn gật đầu, sau đó xông lên mở cửa xe, kéo nhanh người tài xế xuống đường.

“Ơ này, mấy người làm gì thế hả?” Người lái xe giật mình, ngơ ngẩn.

“Tôi mua chiếc xe này của anh.” Lâm Vân nói, sau đó gỡ xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay mình.

“Đây là đồng hồ nhập khẩu từ châu Âu, trị giá mười mấy tỉ, thừa sức mua được xe này của anh. Anh bán nó mua lấy Ferrari, Lamborghini gì cũng được.” Lâm Vân nhét chiếc đồng hồ vào tay người lái xe.

Lái xe nhìn kĩ, nhận ra quả thật là một chiếc đồng hồ quý giá.

Lâm Vân cũng không nói nhiều, nhảy lên xe ngồi.

Thạch Hàn cũng ngồi vào ghế điều khiển, bắt đầu khởi động xe.

“Này! Tôi đã đồng ý đâu. Sao biết được đây là đồ thật hay đồ giả.” Lái xe hét lên.

Nhưng Lâm Vân cũng không muốn nói nhiều lời nữa.

“Brừm! Brừm!”

Cùng với tiếng gầm rú của động cơ, chiếc xe cũng nhanh chóng phóng đi, tiến thắng vào đường quốc lộ.

Lâm Vân không muốn đi đường ở Kim Đô vì sợ Phạm gia sẽ chờ sẵn ở trạm thu phí để ngăn anh lại. Nên anh quyết định đi đường quốc lộ liên tỉnh, rời đi khỏi tỉnh này càng sớm càng tốt.

“Anh Vân, chiếc xe lúc nãy vẫn đang đuổi theo chúng ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.