Chương 1087
Trong mắt Lâm Vân, một người tu luyện có nội công cực kỳ thâm hậu, ngay cả Thạch Hàn cũng không phải là đối thủ của một người như vậy.
“Chàng trai trẻ, cậu còn biết tới nội công sao? Thú vị, nhưng sở hữu nội công cũng chỉ là vừa bước vào cửa tu luyện mà thôi. So với người thường tuy có nhỉnh hơn một chút, nhưng trong số những người tu luyện vẫn còn rất yếu.” Người đàn ông trung niên cười nói.
“Ý là ông rất mạnh sao?” Lâm Vân nhìn hắn.
“Tất nhiên rồi, ở thời kỳ đỉnh cao của ta, ta có thể dời núi lấp biển chỉ bằng một cái vẫy tay. Đối với một người phàm như cậu, tôi có thể biến cậu thành tro bụi cũng chỉ với một cái vẫy tay.” Người đàn ông trung niên cười.
“Một cái vẫy tay, có thể dời non lấp biển?” Lâm Vân lộ ra vẻ mặt khó tin.
“Vậy ta cho cậu xem một chút.”
Người đàn ông trung niên lập tức vung mạnh tay, từ đó bắ n ra một tia nội công, đánh trúng bức tượng người hộ vệ bằng đá.
“Bùm!”
Bức tượng lập tức vỡ nát tan tành.
Lâm Vân nhìn thấy cảnh này, không khỏi nuốt nước bọt, quá mạnh mẽ, chỉ một cái vung tay của ông ta cũng có thể biến tảng đá cứng như vậy bị đánh vỡ tan nát.
Điều này cũng lập tức khiến thế giới quan của Lâm Vân bị đảo lộn. Lâm Vân lúc này mới biết người tu luyện hóa ra lại mạnh như vậy.
Xem ra, thực lực của người này nhất định cao cường hơn Trần Thất Thuyết và những người khác, mà còn là cao hơn rất nhiều.
Lâm Vân liền nghĩ, nếu ông ta tiện tay vẫy về phía anh, không phải anh cũng chết ngay lập tức hay sao.
Mặc dù nghĩ vậy, Lâm Vân cũng không có ý nghĩ trốn tránh, bởi vì nếu người này thật sự muốn giết anh, thì anh có trốn cũng không thoát được.
“Ta hiện tại cũng chỉ còn năm phần trăm nội lực so với thời kỳ đỉnh cao. Còn nhớ khi đó, dời núi lấp biển đều không phải vấn đề.” Người đàn ông trung niên lãnh đạm nói, giọng có chút xót xa.
Lâm Vân lại nuốt nước bọt. Trong lòng tràn đầy kinh hãi, nếu đúng như ông ta nói, hiện tại ông ta chỉ còn năm phần trăm sức mạnh mà còn ghê gớm như vậy, thực không tưởng tượng nổi ở thời kỳ đỉnh cao khả năng của ông ta còn đạt đến mức nào.
Lâm Vân thực sự vô cùng hâm mộ người này.
Đối với anh mà nói, phải bao lâu mới có thể vươn tới trình độ cao như vậy, phải bao lâu anh mới đủ sức để bảo vệ những người anh trân quý.
“Tiền bối, người thực sự rất mạnh, vậy tại sao lại ở chỗ này? Chẳng phải nên ra tay trống trị thiên hạ này sao?” Lâm Vân thắc mắc.
“Bởi vì ta đã là một người sắp chết rồi.” Ông ta buồn bã lắc đầu.
Ngừng một chút liền nói tiếp:
“Cậu chẳng phải vẫn muốn biết vì sao ta lại nằm trong quan tài đồng đó hay sao?”
“Bởi vì mấy chục năm trước, khi ta sắp chết, chính ta đã phong ấn quan tài này, nhằm trường sinh bất lão, chờ người có duyên tới, rút kiếm ra, sau đó phá bỏ phong ấn, giúp ta tỉnh lại.”
“Thì ra là thế.” Lâm Vân dường như cũng hiểu được một chút. Nhưng về phần phong ấn gì đó, anh vẫn thấy rất mơ hồ thần bí.
“Ta đang chờ người có duyên đến, chính là để có thể thu nhận hắn, truyền thụ cho hắn kiếm pháp của ta. Nếu cậu là người rút kiếm ra, cũng có nghĩa cậu chính là được duyên số đưa tới đây.” Người đàn ông trung niên nói.
“Ý ông là, muốn dạy tôi võ công?” Lâm Vân vừa kinh ngạc vừa vui mừng.