Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1100



Chương 1100

“Sư phụ, bây giờ đệ tử rời đi. Hàng năm, vào ngày giỗ của Sư phụ, đệ tử sẽ đến dâng hương, tế lễ cho Sư phụ.”

Nói xong, Lâm Vân dập đầu ba cái trước quan tài đồng, sau đó xoay người, bước ra khỏi sơn động.

Bước ra ngoài, Lâm Vân trực tiếp đi tới vách núi.

Ngẩng đầu nhìn lên phía trên, ước chừng độ cao cũng phải vài trăm mét, người bình thường chắc chắn không có năng lực rời khỏi đây.

“Đi nào!”

Lâm Vân không chút do dự, trực tiếp bám lấy một gờ đá, bắt đầu leo lên. Lâm Vân tay chân phối hợp, toàn thân áp sát vào vách đá.

Với thực lực của Lâm Vân bây giờ, leo lên vách núi kiểu này hoàn toàn không thành vấn đề.

Hai mươi phút sau, Lâm Vân cuối cùng cũng leo lên được vách đá, đứng ở chính nơi mà Lâm Vân đã nhảy xuống trước đó.

Nhìn rừng cây phía trước, Lâm Vân liếc mắt nói:

“Ta là Lâm Vân, ta đã lại trở lại rồi đây, nhà họ Phạm chuẩn bị run sợ đi là vừa.”

“Nhà họ Trần, chuẩn bị run sợ đi!”

“Toàn bộ Tỉnh Xuyên, chuẩn bị run sợ đi!”

Nói cách khác, Lâm Vân hôm nay, chính là từ tro tàn tái sinh.

Lâm Vân của ngày hôm nay đã khác trước rất nhiều.

Lần này, Lâm Vân là vị vua trở lại, giành lấy ngôi báu của mình.

Có điều, Lâm Vân hoàn toàn không biết, trong một tháng anh ở dưới vách núi, thành phố Kim Đô và thành phố Bảo Thạnh đã có những sự thay đổi đáng sợ đến thế nào.

Anh chỉ cần biết, tất cả kẻ thù đều sẽ phải chết.

Không một ai có thể trốn thoát.

“Ông ngoại, Bạch Hổ, Hoàng Luân, Như Tuyết, Chu Tình, Triệu Linh, Lưu Ba, mấy người chắc là tưởng tôi đã chết rồi, tôi xin lỗi, tôi đã làm cho mọi người buồn, tôi sẽ trở lại gặp mọi người ngay thôi.” Lâm Vân lẩm bẩm.

“Còn có một Thạch Hàn, ta sớm báo thù cho ngươi, ta sẽ đem cả nhà họ Phạm chôn cùng với ngươi!” Lâm Vân nghiến răng nghiến lợi nhìn trời.

Ngay sau đó, Lâm Vân bước nhanh về phía trước.

Khoảng hai mươi phút sau, Lâm Vân đi trên đường quốc lộ, dù cố gắng chặn lại mấy chiếc xe, cũng không có ai chịu dừng lại cho anh đi nhờ.

Có lẽ Lâm Vân ở dưới vách núi một tháng, tóc dài bù xù, râu cũng dài, nhìn rất bẩn thỉu.

Lúc này, một chiếc xe van đã cũ vừa đi tới, Lâm Vân lập tức vẫy tay.

Bất ngờ, chiếc xe van dừng lại.

“Anh bạn, anh cần giúp gì không?” Người lái xe hạ cửa kính, nhìn Lâm Vân.

“Anh có tiện đường tới Kim Đô không, có thể cho tôi đi nhờ không?” Lâm Vân nói.

“Được thôi, anh mau lên xe đi. Tình cờ tôi cũng sắp đến Kim Đô, để tôi đưa anh đi. Chỉ mất nửa tiếng là tới Kim Đô.” Người lái xe nói.

“Cảm ơn anh.” Lâm Vân cười rạng rỡ, cảm ơn rồi lập tức lên xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.