Chương 1111
“Lôi Chấn Vũ, hiện tại tôi không có gì trong tay, cậu vẫn còn gọi ta là Anh Vân sao?” Lâm Vân nói.
“Anh Vân, anh nói gì vậy, anh sẽ mãi là anh cả của Lôi Chấn Vũ em.” Lôi Chấn Vũ cao giọng nói.
“Lôi Chấn Vũ, được lắm, lúc đầu tôi đã không nhìn nhầm cậu. Nhưng các cậu giúp tôi chờ thêm một thời gian nữa, sớm thôi, nhất định Công ty an ninh Vân Thiên sẽ quay lại.” Lâm Vân vỗ vai Lôi Chấn Vũ.
Khi một người rơi vào bước đường cùng, chính những người vẫn sẵn sàng trung thành bên cạnh anh ta mới là người bạn quý giá đáng trân trọng nhất.
“Anh Vân, anh thậm chí có thể giết Khương Hùng Dũng. Em tin chắc chắn rằng anh có khả năng đó, Anh Vân, anh có cần em làm gì, anh cứ nói.” Lôi Chấn Vũ nói.
“Vậy cậu ở lại thành phố Bảo Thạnh, bảo vệ thật tốt bản thân, cũng giúp tôi bảo vệ bạn của tôi là Hoàng Luân và Như Tuyết, chờ tin tốt là được.” Lâm Vân nói.
“Được, em nghe anh.” Lôi Chấn Vũ gật đầu.
“Còn nữa, tin tức tôi chưa chết, cậu cũng đừng để lộ ra lúc này.” Lâm Vân nói.
“Anh Vân, em hiểu rồi.” Lôi Chấn Vũ lại gật đầu.
…
Vì trời đã khuya, nên buổi tối Lâm Vân ở nhà Như Tuyết.
Bởi vì Lưu Ba và anh Long vẫn còn bị bắt giữ nên Lâm Vân hiện tại không có cách nào để có thể tìm gặp họ.
Nhất định sau khi cứu được họ ra, Lâm Vân sẽ đích thân đến đón họ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Vân lái xe đến Chùa Vân Nam ở thành phố Hải Phong. Lâm Vân tin rằng ông ngoại và Bạch Hổ chắc chắn sẽ rất vui khi thấy anh vẫn còn sống.
Đợi sau khi đến thăm ông ngoại và Bạch Hổ, Lâm Vân sẽ chuẩn bị bắt đầu kế hoạch trả thù nhà họ Phạm.
Thành thật mà nói, Lâm Vân khá lo lắng về tình hình hiện tại của ông ngoại.
Dù sao thì trước khi Lâm Vân rơi xuống vực, anh được biết rằng ông ngoại đã mắc ung thư gan giai đoạn cuối.
Sau khi xe đến thành phố Hải Phong, Lâm Vân trực tiếp lái xe hướng đến núi Vân Nam.
Giám đốc Giang cũng đang ở Hải Phòng. Tuy nhiên, với tư cách là tổng giám đốc chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên, cô vẫn bị bắt giữ, Lâm Vân không thể gặp cô nên cũng chỉ có thể tự hứa sẽ đến đón cô sau khi sự việc xong xuôi.
Chùa Vân Nam.
Lâm Vân đỗ xe dưới một mái đình, sau đó sải bước hướng về phía chính điện.
Trong khuôn viên, Liễu Chí Trung đang tập Thái Cực Quyền.
Nhìn thấy ông ngoại vẫn có thể di chuyển và tập Thái Cực Quyền, Lâm Vân trong lòng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
“Ông ngoại!”
Lâm Vân đứng ở cửa và hét lên với Liễu Chí Trung.
Liễu Chí Trung, lúc này vẫn đang tập Thái Cực Quyền, vừa nghe thấy tiếng gọi liền giật mình run rẩy.
Sau đó, ông nhanh chóng quay đầu lại nhìn.
Liễu Chí Trung sững sờ vài giây, rồi liền vội vàng dụi mắt.
Sau khi xác nhận rằng mình đúng, một nụ cười phấn khích và vui mừng xuất hiện trên khuôn mặt ông.
“Lâm Vân. Ta … Ta không nhầm! Thực sự là Vân nhi của ta!”
Liễu Chí Trung vẫn chưa hết run rẩy vì vui mừng.
“Ông ngoại, là cháu, cháu không chết!”