Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1115



Chương 1115

Ngay sau đó, Lâm Vân đưa viên đan dược cho ông ngoại mình.

“Được, để ông thử xem sao.” Ông ngoại gật đầu một cái. Ông ấy lựa chọn tin tưởng Lâm Vân.

Sau khi đan dược xuống bụng, ông ngoại chỉ cảm thấy một luồng năng lượng cực lớn tràn đến chỗ có bệnh trong nháy mắt. Khi luồng năng lượng cực đại đó có tác dụng, tế bào ung thư trong lá gan bị hủy diệt. Năng lượng này cũng tu bổ lại lá gan của ông. Ông ngoại trừ bệnh ung thư gan ra thì còn có bệnh tiểu đường, chứng bệnh không ít người lớn tuổi mắc phải. Nhưng năng lượng mà đan dược chuyển hóa được kia đều chữa hết những chỗ bị bệnh phát ra làm hư nhược.

Mấy phút sau.

“Cảm giác rất thoải mái. Ông thấy cả người nhẹ nhàng hơn nhiều, giống như trẻ ra mười tuổi.” Ông ngoại tỏ ra hết sức kích động. Bởi vì cảm giác này quá sức tuyệt vời!

“Xem ra là đan dược phát huy hiệu quả tốt!” Lâm Vân lộ ra vẻ vui mừng.

“Tôi bắt mạch xem nào.”

Trụ trì vừa nói, vừa tiến tới bắt mạch cho Liễu Chí Trung.

 

Một lát sau, trụ trì buông tay Liễu Chí Trung ra.

“Trụ trì, thế nào?” Ông ngoại nhìn trụ trì.

Lâm Vân cũng có vẻ hơi khẩn trương nhìn vị trụ trì nọ. Mặc dù theo sách đan dược viên Khư bệnh đan này được coi là thuốc quý trị được bách bệnh, bệnh thường đến bệnh nan y đều có thể khỏi nhưng ông ngoại anh là ung thư thời kỳ cuối. Có thể chữa khỏi hay không, Lâm Vân cũng không dám chắc lắm. Đây cũng là lần đầu Lâm Vân sử dụng đan dược.

“Cơ thể của ông Thành sinh khí bừng bừng, hết sức khỏe mạnh. Không có dấu hiệu của bệnh ung thư nữa.” Trụ trì nói.

“Bệnh ung thư gan của tôi không còn nữa? Tôi…tôi không phải đang nằm mơ chứ?”

Liễu Chí Trung mừng rỡ không thôi. Bệnh nan y được chữa khỏi, không lời nào có thể diễn đạt được hết sự vui mừng của ông lúc này.

“Bệnh ung thư cũng có thể trị hết! Hơn nữa chỉ dựa vào một viên thuốc, Vânà, cháu quả thật thần kỳ!” Liễu Chí Trung phấn chấn nói.

Thấy bệnh nan y của ông ngoại không còn, nhìn ông vui vẻ, nghĩ đến ông có thể sống thêm nhiều năm nữa, Lâm Vân tất nhiên cũng hết sức phấn chấn.

“Ông ngoại, cháu nói rồi, ông sống lâu hơn trăm tuổi. Cháu còn muốn ông chính mắt nhìn thấy Lâm Vân cháu lấy lại tập đoàn Tỉnh Xuyên, hạ bệ gia tộc họ Phạm, phát triển nhiều hơn nữa!” Lâm Vân cười nói.

“Ha ha, ông chờ cho Vân làm được hết những chuyện này!” Ông ngoại vui vẻ nói.

Lúc này, Bạch Hổ mở miệng nói:

“Anh Vân, chuyện báo thù, kế hoạch của anh là như thế nào? Theo tôi biết, gia tộc họ Phạm cùng Trần Thất Thuyết là cảnh giới Hư đan. Tôi với Anh Vân đây cũng đều là cảnh giới Hư đan rồi. Tôi với anh hai người bắt tay, đánh bại Trần Thất Thuyết thì có khi thắng chắc.”

“Tôi đã có kế hoạch báo thù rồi.” Lâm Vân nói.

“Được, Anh Vân tính thế nào thì tôi sẽ làm theo thế đó!” Bạch Hổ nói.

“Vân, cháu bây giờ tuy là cao thủ nội lực. Nhưng mà, gia tộc họ Phạm ngoại trừ võ thuật ra, còn có quyền thế. Cháu phải suy tính cẩn thận, không thể nhất thời xúc động mà làm việc được.” Ông ngoại nghiêm túc nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.