Chương 1118
Lâm Vân bắt được đường quyền của hắn. Người cảnh vệ chỉ cảm thấy tay của mình như bị kiềm kẹp chặt, không thể động đậy.
“Gặp phải cao thủ!”
Người cảnh vệ này trong lòng cả kinh.
“Chuyện gì xảy ra đấy?” Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Ông lão được hai vệ sĩ đỡ, sau lưng còn có mấy người cảnh vệ đi theo, còn có cả mấy vị bác sĩ ngoại quốc. Ông lão mặc dù đã có cao tuổi nhưng vẫn còn rất có uy. Khiến người khác có cảm giác bị lấn át. Loại uy nghiêm khí khái thế này, bình thường chỉ có ở những người ở địa vị cao mới có. Nhìn những người xếp thành hàng kia, chẳng lẽ ông ấy chính là Tham mưu Lý Trạch Lượng?
“Tham mưu Lý, người này nói muốn gặp ngài chữa bệnh, Chúng tôi ngăn anh ta lại. Anh ta lại động thủ.” Cảnh vệ nói.
Lâm Vân cũng không hoảng mà mỉm cười nói: “Tham mưu Lý, tên tôi là Lâm Vân, đến gặp ông là vì biết ông mắc bệnh tim, cũng bị cả di chứng bệnh tiểu đường, tôi có thể giúp ông trị khỏi được bệnh.”
“Thằng nhãi miệng còn hôi sữa từ đâu nhảy ra dám nói chữa bệnh. Thật là buồn cười. Nhóc con, cậu biết y dược à?” Người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh bên cạnh quở mắng.
Người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh này là bác sĩ trông coi của Lý Trạch Lương, tên là Frank.
“Tôi không biết y thuật. Nhưng tôi chắc chắn sẽ chữa được bệnh cho ngài Lý.” Lâm Vân bình tĩnh nói.
“Không hiểu y còn dám nói chữa bệnh? Cậu có thấy mình đang hết sức nực cười hay không? Người ngu trên đời này sao lại nhiều đến thế?” Frank có chút miệt thị vừa cười vừa nói.
“Lâm Vân? Cái tên này sao nghe quen tai thế?” Lý Trạch Lương lẩm bẩm một câu.
“Tôi là cháu ngoại của Lê Chính Thành tập đoàn Tỉnh Xuyên.” Lâm Vân nói.
“Cháu ngoại của Liễu Chí Trung? Tôi nhớ ra rồi. Ngày trước, cậu với nhà họ Diệp như nước với lửa. Có điều tôi nghe nói, cậu chết rồi mà?” Lý Trạch Lương có chút nghi ngờ.
“Lâm Vân tôi sao chết dễ dàng thế được.” Lâm Vân lộ ra một nụ cười trên mặt.
“Ha ha, cậu thanh niên này thú vị đấy. Cậu nói cậu có thể trị bệnh được cho tôi. Vậy nói chút đi, cậu chữa bệnh cho tôi kiểu gì?” Lý Trạch Lương cười nói.
“Không biết Tham mưu Lý đây có biết người tu luyện hay không?” Lâm Vân hỏi.
“Dĩ nhiên biết. Mới nãy nhìn thân thủ của cậu, có thể cậu cũng là người tu luyện đúng không?” Lý Trạch Lương nói.
Tới được trình độ của Lý Trạch Lương, thì chuyện người tu luyện nhất định là có biết.
“Không sai. Tôi là một tu sĩ.”
Lâm Vân nói chuyện xong còn tiện chân giẫm một cái xuống đất.
“Rắc!”
Gạch dưới đất trong nháy mắt vỡ nát.
“Cao thủ có nội lực!” Lý Trạch Lương cả kinh.
Frank đứng bên cạnh cũng bị dọa sợ đến hết hồn. Mới giẫm chân có một cái mà đã giẩm nát cái sân gạch rồi!
“Theo tôi biết, người tu luyện có nội lực đa phần tuổi tác đã lớn. Cậu trẻ tuổi như vậy mà đã có nội lực, xem ra không hề đơn giản đâu.” Lý Trạch Lương thở dài nói.
Ngay sau đó, Lý Trạch Lương khoát khoát tay.
“Tất cả bỏ súng xuống.”
Mấy người cảnh vệ chĩa súng vào Lâm Vân lúc này mới hạ súng xuống, cất đi.