Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1126



Chương 1126

Đặc biệt là Phạm Nhật Long. Hắn ta tận mắt nhìn thấy Lâm Vân nhảy xuống vách đá. Ngày hôm nay lại trông thấy bóng dáng Lâm Vân ở đây. Trong lòng hắn không khỏi nổi sóng gió kinh hoàng.

“Lâm Vân, mày…mày là người hay là quỷ?!” Phạm Nhật Long đứng dậy thét lớn một tiếng.

Sau khi tiếng quát của Phạm Nhật Long vang lên, cả gian phòng khách chợt tĩnh lặng. Mọi người ai nấy đều nhìn vào Lâm Vân.

Lúc bấy giờ, Lâm Vân đã vào đến giữa đại sảnh, dừng bước lại.

“Tất nhiên tao là người rồi. Phạm Nhật Long, chắc mày chẳng ngờ tới nhỉ? Tao rớt xuống vách đá thế mà lại còn sống.” Lâm Vân để lộ một nụ cười lạnh.

Nhìn thấy Phạm Nhật Long, trong lồng ngực Lâm Vân đã lại nảy sinh sát ý ngùn ngụt.

“Hừ, thế vậy thì lá gan mày cũng lớn thật. Thoát được cửa tử không tìm một xó xỉnh nào đấy chui rúc vào mà sống nốt những ngày tháng còn lại đi, lại vẫn dám mò về Kim Đô? Lại còn chủ động tìm tới cửa?” Phạm Nhật Long cười lạnh nói.

Mặc dù Phạm Nhật Long cảm thấy Lâm Vân nhảy từ trên cao như vậy xuống mà không hề hấn gì đúng thực có chút không tưởng tượng nổi. Nhưng sự thật lại đang ở trước mặt.

Lâm Vân đôi mắt hơi híp, lạnh giọng nói: “Tham sống sợ chết à? Xin lỗi, đấy không phải phong cách của Lâm Vân này. Tao phải về Kim Đô, diệt nhà họ Phạm, lấy lại hết thảy những thứ thuộc về tao!”

“Gì? Diệt nhà họ Phạm? Lấy lại cái thuộc về mày? Dựa vào hai người chúng mày hả? Thật là làm trò cười cho thiên hạ mà, ha ha ha!” Phạm Nhật Long cười lớn.

Không chỉ có Phạm Nhật Long và cha của hắn, mà những người có mặt ở sảnh đều phá ra cười rộ. Trong mắt mọi người, Tỉnh Xuyên sụp đổ, Lâm Vân chỉ là một tên phế vật. Hơn nữa nhà họ Phạm còn có nhà họ Trần cơ mà? Muốn diệt nhà họ Phạm thì phải trả một cái giá rất đắt!

“Người đâu, bắt hai người kia lại!” Phạm Quảng Đức vung tay lên.

“Cha, chờ một chút!” Phạm Nhật Long khoát tay.

Ngay sau đó, Phạm Nhật Long đứng dậy, cười nói: “Lâm Vân, nếu mày không biết tự lượng sức mình, tự đưa mình tới cửa thì hôm nay tao thành toàn cho mày. Tao sẽ tự tay giết mày!”

Đối với Phạm Nhật Long mà nói, lần trước hắn đã muốn tự tay giết Lâm Vân. Nhưng anh lại nhảy xuống vực, làm hắn mất cơ hội. Lần này Lâm Vân tự đưa mình đến cửa, đối với Phạm Nhật Long mà nói là cái may để hắn có thể tự tay giết Lâm Vân.

“Phạm Nhật Long, mày muốn động thủ với tao à?” Lâm Vân cười lạnh một tiếng.

“Mày thấy sao?” Phạm Nhật Long tràn đầy tự tin, vừa nói vừa đi về phía Lâm Vân.

“Được. Vậy hôm nay chúng ta một đấu một. Tao sẽ cho mày thua tâm phục khẩu phục!” Lâm Vân tràn đầy tự tin giống hệt Phạm Nhật Long.

Lúc trước, Lâm Vân không thể một mình đấu lại Phạm Nhật Long, dù sao Phạm Nhật Long cũng xuất thân từ đội đặc nhiệm, còn giành được giải hạng nhất trong thi đấu quân khu, thân thủ rất giỏi.

Nhưng hôm nay đã khác hôm qua rồi!

“Muốn thách đấu tôi sao? Thua như vậy mà vẫn chưa phục hả? Haha, đúng là một trò vui đấy. Anh nói xem, anh có tư cách gì? Lâm Vân? Tư cách gì để thách đấu tôi đây?” Phạm Nhật Long cười chế nhạo.

Mọi người có mặt tại đó cũng không ngừng cười lớn, ra chừng rất thích thú.

“Haha, Lâm Vân này thật là nực cười. Phạm Nhật Long là lính đặc công, từng đoạt chức vô địch Giải đấu cấp quân khu, thân thủ vô cùng dũng mãnh. Không cần biết tên Lâm Vân này thế nào, nhưng hắn dám quyết đấu với Phạm Nhật Long, chính là tự tìm lấy cái chết.”

“Có lẽ Lâm Vân cũng không còn cách nào khác đối phó với Phạm Nhật Long, đành phải lấy thân mình ra làm bao cát cho anh ta. Hahaha.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.