Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1139



Chương 1139

Phạm Nhật Long nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình cuối cùng lại có kết quả thế này, chết thảm đến thế. Nghĩ mình sắp chết, trong lòng Phạm Nhật Long sinh ra chút ý hối hận. Nếu sớm biết đây là kết quả, thì ngay từ đầu, hắn sẽ chẳng làm gì Lâm Vân hết. Chỉ tiếc, chuyện đã làm, không có cách nào thay đổi được.

Tại chỗ các vị ông chủ kia, sau khi nghe được tiếng kêu thảm thiết của Phạm Nhật Long, cũng tê dại ở da đầu, sắc mặt trắng bệch. Có người nhát gan không nhịn được nôn mửa liên hồi.

Lâm Vân xoay người, từ từ đi đến trước bàn.

Những vị này ai nấy nhất tề cúi đầu xuống. Rất nhiều người đang phát run. Hiển nhiên là bị dọa sợ xanh mặt. Lâm Vân quét mắt nhìn một vòng, sau đó lạnh giọng hỏi: “Các ngươi, có ai không phục tôi? Có ai muốn ra mặt thay cho nhà họ Phạm không?”

Giọng nói của Lâm Vân không lớn, nhưng mang mười phần ngang ngược. Một chữ của anh cũng đủ làm các vị đây trong lòng run rẩy không thôi.

Một ông mập mạp đứng dậy, cúi người chào với Lâm Vân, nói: “Từ nay về sau, nhà họ Ngô tôi nguyện theo cậu chủ Lâm Vân!”

“Từ nay về sau, Vương Vĩnh Bân tôi chỉ biết cậu chủ Lâm Vân!” Một người khác cũng vội vàng đứng lên tỏ thái độ.

“Tập đoàn Vân Nhuận đi theo cậu chủ Lâm Vân!”

Nhất thời, tất cả những người ở đây đều mau chóng đứng dậy, giọng vang vang, thái độ cung kính hướng về phía Lâm Vân.

Bọn họ biết, lần này, Kim Đô có chuyện lớn. Sau này Kim Đô không thuộc họ Phạm, mà là họ Lâm!

Hơn nữa thủ đoạn tiêu diệt cha con Phạm Quảng Đức cùng Phạm Nhật Long mới nãy của Lâm Vân thật gây ám ảnh cho bọn họ.

Tất thảy những điều này đều được Phạm Nhật Long bấy giờ vẫn còn thoi thóp nhìn thấy hết. Trước khi chết hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Vân leo lên đỉnh của Kim Đô.

Sau khi Lâm Vân đảo mắt nhìn một vòng, thì dừng lại trên người một người: ông chủ nhà họ Chu.

Lâm Vân biết, nhà họ Chu một mực giúp nhà họ Phạm, là tay sai của nhà họ Phạm. Ông chủ nhà họ Chu cảm nhận được ánh mắt của Lâm Vân, sợ đến cả người run bắn lên.

“Cậu chủ Lâm Vân, tha mạng cho tôi!” Ông chủ nhà họ Chu vội vàng quỳ xuống đất xin tha thứ.

“Giúp nhà họ Phạm hại Tỉnh Xuyên của tôi. Con trai ông cũng nhiều lần muốn giết tôi. Ông cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho nhà họ Chu các người sao?” Lâm Vân híp mắt lạnh giọng nói.

Ngay sau đó, Lâm Vân vung tay lên: “Bạch hổ, giết!”

Qua được một lần này, Lâm Vân biết được một đạo lý, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Chuyện lần trước ở thành phố Bảo Thạch là một ví dụ. Lúc ấy Lâm Vân đối với người kia quá mức nhân từ. Kết quả khi Lâm Vân vừa gặp nạn, hắn liền kéo tới báo thù.

Ông chủ của nhà họ Chu này, trong lòng nhất định oán hận Lâm Vân. Nếu không giết ông ta thì một khi có cơ hội, ông ta nhất định trả thủ Lâm Vân!

Bạch Hổ lừng lững đi tới trước mặt ông chủ nhà họ Chu.

“Không! Không! Tha cho tôi đi!” Ông chủ nhà họ Chu mặt mày vô cùng sợ hãi, cả người run lẩy bẩy.

“Chết đi!”

Bạch Hổ nắm được cổ của ông chủ nhà họ Chu, sau đó dùng lực bóp một cái.

“Rắc!”

Cổ của ông chủ nhà họ Chu bị Bạch Hổ bóp gãy, sau đó bất động té ra đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.