Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1173



Chương 1173

Đối với Đặng Nam mà nói, nếu như bản thân anh ta bị oan ức thì anh nhịn một chút cũng thôi.

Nhưng con trai mình bị oan ức thì anh ta thật sự không thể nhịn được.

“Thiên lý?Ha ha, nhà tôi có tiền có quyền, chính là thiên lý, anh đã lớn đến nhường này rồi đừng có nói ngay cả đạo lý này cũng không biết chứ?”Người phụ nữ trung niên cười nhạt nói.

Lúc này, cô giáo cũng mở miệng nói: “Anh Đặng Nam, nếu anh và con trai anh không nói xin lỗi thì chúng tôi chỉ có thể đuổi học con trai anh thôi.”

“Các người… Các người…”

Đặng Nam tức xanh cả mặt, nhưng anh ta cũng không có cách nào cả, anh ta chỉ có một cảm giác bất lực sâu đậm, ai bảo anh ta không có bản lĩnh chứ?

Ở xã hội này, người không có bản lĩnh đã định trước sẽ bị bắt nạt.

Lâm Vân kéo Đặng Nam lại, tiến lên một bước, tựa cười mà không cười nói:

“Ý là bây giờ không thích nói đạo lý mà phải nói quyền thế phải không?Được, để tôi chơi với mấy người.”

“Là cậu à?”

Người phụ nữ trung niên nhận ra Lâm Vân.

Ngay sau đó, bà ta cười nhạo nói:

“Một tên bán hoa quả thối mà còn dám nói khoác, cậu có tư cách gì theo tôi chơi quyền thế, tôi chỉ cần nói một câu là có thể đập cửa hàng hoa quả của cậu rồi, cho cậu không thể ở lại huyện Thanh này.”

“Có tư cách hay không thì cứ chờ đó.”

Lâm Vân vừa nói vừa lấy điện thoại ra gửi mấy tin nhắn đi.

Đặng Nam kéo Lâm Vân sang một bên, nhỏ giọng nói:

“Lâm Vân, chuyện này cứ để mình anh giải quyết đi, nhà máy Chiến Thắng có quyền thế rất lớn ở huyện Thanh này.”

Tuy hôm nay Lâm Vân đã giúp anh ta hai lần liên tục, nhưng anh ta biết chuyện hiện tại không như lúc trước, lúc này dính đến người có quyền thế rất lớn ở huyện Thanh này, anh ta không muốn liên lụy đến Lâm Vân.

Dù sao trong mắt Đặng Nam tuy Lâm Vân rất lợi hại nhưng cũng chỉ là một sinh viên đại học.

“Không sao, tin ở tôi.”Lâm Vân lộ ra nụ cười tự tin.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một nhóm quan chức cấp cao của trường do hiệu trưởng dẫn đầu vội vàng chạy vào, ai cũng thở hồng hộc trên trán toàn mồ hôi, hiển nhiên là vội chạy đến đây.

“Hiệu trưởng, các vị chủ nhiệm, sao mọi người lại đến đây?”Cô chủ nhiệm đứng dậy, khuôn mặt tươi cười đón tiếp.

“Hiệu trưởng, ông nghe nói tôi đến đây nên đặc biệt dẫn mọi người đến đón tôi à?Mọi người có lòng rồi.”Người phụ nữ trung niên vừa cười vừa nói.

Hiệu trưởng không trả lời bà ta mà lạnh lùng liếc nhìn bà ta, rồi lại nhìn một vòng quanh phòng, sau đó vội vã chạy đến trước mặt Lâm Vân.

“Cậu… Cậu Vân, tôi là hiệu trưởng của trường này, thật xin lỗi tôi đến chậm.” Hiệu trưởng vội cúi chào Lâm Vân, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt.

Hiệu trưởng vừa làm vậy, chủ nhiệm lớp và người phụ nữ trung niên thậm chí cả Đặng Nam đều bối rối.

Đây là chuyện gì?Sao hiệu trưởng lại cung kính hành lễ với Lâm Vân?

“Hiệu trưởng, trường học của ông có vấn đề đấy, cô giáo chủ nhiệm lớp thế mà không phân biệt được đúng sai, cố ý thiên vị.Ông làm hiệu trưởng không đáng trách ư?”Lâm Vân khoanh tay lại.

Sau khi hiệu trưởng nghe vậy thì sợ đến giật thót người.

Hiệu trưởng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng nói:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.