Chương 1298
Bốn cô gái trẻ đều mặc đồ công sở, nói chuyện tràn đầy nhiệt huyết sức trẻ.
“Các cô đều ở bộ phận kinh doanh?” Lâm Vân lùi lại phía sau nhường chỗ cho họ, hỏi.
“Vâng, thưa chủ tịch.” Bốn cô gái mỉm cười gật đầu.
“Các cô có hài lòng với công việc và phúc lợi của công ty không? Có thắc mắc gì cứ nói tôi nghe.” Lâm Vân nở một nụ cười lịch thiệp.
“Công việc và phúc lợi công ty đều rất tốt, chúng tôi mới vào công ty được nửa năm, nhưng tính cả trợ cấp, cũng được hơn ba mươi lăm triệu đồng một tháng.”
“Đúng vây, phúc lợi của công ty Tỉnh Xuyên phải nói là đứng đầu ở Kim Đô, chúng tôi rất hài lòng.” Bốn cô gái gật đầu lia lịa.
Quả thật, Lâm Vân đã dặn dò đám người Lý Tông Đế thiết lập chế độ đãi ngộ và phúc lợi của công ty sao cho tốt nhất so với cả Kim Đô!
Chế độ đãi ngộ và phúc lợi tốt, nhân viên tự khắc sẽ có động lực làm việc.
“Vậy thì tốt.” Lâm Vân khẽ cười.
“Woa, chủ tịch Lâm vừa soái ca, vừa lịch lãm thật!”
Mấy cô nàng đều tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Gặp phải tình huống như thế này, Lâm Vân chỉ biết cười ngượng ngùng.
Đã có thời, Lâm Vân đi đến đâu cũng bị người ta coi thường, còn bây giờ, Lâm Vân đi tới đâu cũng trở thành tâm điểm mọi ánh nhìn, phải nói rằng, cảm giác này vẫn tốt hơn gấp trăm lần.
Thang máy tiếp tục đi xuống, đến tầng thứ tám, thang máy dừng lại, một thanh niên tóc uốn xoăn bước vào.
Điều khiến Lâm Vân cảm thấy kỳ lạ là anh thanh niên này không chào hỏi Lâm Vân, dường như cậu ta không biết Lâm Vân là ai.
Dù sao, tất cả nhân viên công ty nếu gặp Lâm Vân đều sẽ chào hỏi.
Lâm Vân cũng không để ý nhiều, chào hỏi hay không cũng không quan trọng, Lâm Vân không quan tâm lắm.
Nhưng hành động tiếp theo của anh thanh niên này nằm ngoài dự đoán của Lâm Vân.
“Người đẹp, các cô ở bộ phận kinh doanh sao? Add facebook làm quen được không?”
Anh thanh niên vừa nói vừa đặt tay lên người một cô gái dáng người cao ráo.
Cô gái này là người xinh nhất, dáng chuẩn nhất trong bốn cô gái ở bộ phận kinh doanh.
Cô gái vội vàng lùi về phía sau: “Này anh, thật xin lỗi… xin hãy tự trọng.”
“Biết tôi là ai không? Chủ quản mới của bộ phận công trình, Vương Minh Tuấn, cô kết bạn với tôi, nhất định không bị chịu thiệt đâu.” Anh thanh niên vừa nói, vừa đặt tay lên eo cô gái.
“Á……”
Cô gái hét lên đầy sợ hãi, đồng thời dùng tay đẩy Vương Minh Tuấn ra.
“Bịch!”
Chủ quản Vương Minh Tuấn đập người vào thành thang máy, đầu đập cái “boong.”
Vương Minh Tuấn, tay ôm đầu, vẻ mặt tức giận, rõ ràng đầu cậu ta bị đập rất mạnh.
“Cô dám đẩy tôi? Cô đúng là không muốn làm việc ở Tỉnh Xuyên nữa sao? Cô có biết ba tôi là Giám đốc bộ phận nhân sự không?” Vương Minh Tuấn trừng mắt, vẻ mặt gian ác.