Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1302



Chương 1302

Món quà nhỏ tuy không có giá trị bao nhiêu, nhưng nó do chính tay Lâm Vân làm, nó thể hiện tấm lòng của Lâm Vân.

Triệu Linh cũng không thiếu những món đồ đắt tiền kia.

Sau khi rời khỏi cửa hàng, Lâm Vân cảm thấy hơi khát nên chạy đến một siêu thị nhỏ gần đấy mua một chai nước.

Lúc này, một công nhân xây dựng đội mũ kỹ sư, mồ hôi nhễ nhại bước vào, mua một chai nước suối lớn giá mười nghìn đồng.

Quần áo người công nhân này lấm lem bùn đất, tay chân đều rất bẩn, điều khiến Lâm Vân ngạc nhiên và khó hiểu là ông ta đi chân trần.

Nhìn dáng vẻ rất khát nước của chú ấy, Lâm Vân nhường cho chú ấy mua trước, chú ấy cảm ơn Lâm Vân.

Sau khi người công nhân mua xong. Lâm Vân trả tiền rồi đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi cửa hàng, Lâm Vân nhìn thấy người công nhân đang đi giày, giày chú ấy dính đầy bùn đất.

Lúc này, cuối cùng câu hỏi của Lâm Vân cũng có câu trả lời.

Lâm Vân có thể biết được mục đích cởi giày của người công nhân này rất đơn giản, chú ấy không muốn làm bẩn sàn nhà sạch sẽ của cửa hàng.

Mặc dù chỉ là một chi tiết nỏ nhưng đã chạm đến trái tim Lâm Vân, khiến Lâm Vân vô cùng xúc động!

Đôi khi, tư cách đạo đức con người không phân biệt cao thấp!

“Chú ơi, chú làm việc ở đâu?” Lâm Vân tiến lại hỏi.

“Ở ngay phía đối diện, công trường Hoàng Phúc Trường Minh, công trình của Tập đoàn Tỉnh Xuyên.” Chú công nhân chỉ tay về phía đối diện.

“Vậy sao? Chú có hài lòng về chế độ đãi ngộ của Tập đoàn Tỉnh Xuyên không?” Lâm Vân hỏi.

Nghe đến đây, người công nhân chợt mỉm cười.

“Rất hài lòng, trước đây tôi đã từng làm ở rất nhiều công trường, và thường xuyên bị nợ lương, nhưng ở Tỉnh Xuyên chưa bao giờ bị nợ lương. Hơn nữa còn có thể giúp công nhân ứng lương, mức lương cũng cao hơn nhiều so với những nơi khác.” Chú công nhân trả lời bằng giọng địa phương.

Chú công nhân mỉm cười, nói tiếp: “Nếu như một ngày nào đó, tôi có thể gặp được chủ tịch của Tập đoàn Tỉnh Xuyên, tôi chắc chắn phải cảm ơn cậu ta, cảm ơn công ty đã có chế độ đối ngộ cho người lao động tốt như vậy.”

Nghe vậy, Lâm Vân bất chợt cảm thấy ấm lòng.

Điều này nghe còn vui hơn gấp nhiều lần so với những lời nịnh bợ tâng bốc của đám người quản lý của công ty.

“Tôi tin rằng cậu ta sẽ nghe được những điều này.” Lâm Vân cười.

Ngập ngừng một chút, Lâm Vân nói tiếp: “Đúng rồi, tôi muốn mua nhà ở Hoàng Phúc Trường Minh, chú đang làm ở đấy, có thể đưa tôi đi xem được không?”

“Không thành vấn đề, đi theo tôi!”

Chú công nhân xây dựng đứng dậy.

Vừa đi theo, Lâm Vân vừa rút điện thoại ra gửi một vài tin nhắn.

Chú công nhân xây dựng dùng bàn tay chai sần, đen sạm và nứt nẻ vặn nắp chai rồi uống cạn chai nước.

Sau khi uống xong, chú nói: “Cậu bạn trẻ, chúng tôi là công nhân xây dựng, người ngợm lấm lem, cậu đừng chê cười.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.