Chương 1308
Ngay khi anh Hùng chuẩn bị ra lệnh, một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen và một vài chiếc xe thương vụ chạy tới.
Chiếc xe Mercedes-Benz màu đen có biển số Leopard 3333.
“Biển số xe này, không phải xe của Ông chủ Độc sao? Anh Hùng kinh ngạc.
“Ông chủ Độc? Tổng Giám đốc công ty bảo vệ Vân Thiên?” Nam thanh niên cũng sửng sốt nói.
“Nhảm nhí, không anh ta thì ai vào đây!” Anh Hùng nói.
Lúc này, chiếc xe Mercedes-Benz đã dừng lại, và Độc Nha từ trên xe bước xuống.
Trên hai chiếc xe thương vụ phía sau cũng có mười mấy người đàn ông to lớn mặc đồ đen.
“Cái quái gì, Ông chủ Độc! Đúng là ông chủ Độc rồi!” Anh Hùng nhanh chóng nhận ra.
Kể từ khi Lâm Vân xóa sổ nhà họ Phạm, thế lực ngầm ở Kim Đô đều do Độc Nha tiếp quản, anh Hùng làm sao không biết Độc Nha được?
Sau khi Độc Nha xuống xe, anh ta nhanh chóng dẫn người đến chỗ Lâm Vân.
“Anh Lâm!” Độc Nha chắp tay hành lễ chào Lâm Vân.
“Ông chủ Lâm!” Những người phía sau Độc Nha cũng lần lượt chào Lâm Vân.
Sau khi chứng kiến cảnh tượng này, anh Hùng và nam thanh niên cảm giác như sét đánh ngang tai.
“Ông chủ Lâm? Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ…… Anh ta là Lâm Vân, chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên và Tập đoàn Tỉnh Xuyên?” Anh Hùng kinh ngạc nói.
“Xem ra anh không biết điều này, đúng vậy, tôi là Lâm Vân.” Lâm Vân bình tĩnh nói.
Sau khi nghe câu trả lời khẳng định của Lâm Vân, Anh Hùng đột nhiên cảm thấy toàn thân mềm nhũn, lảo đảo lùi về phía sau, may có hai đàn em phía sau dìu đỡ.
Đối với anh Hùng, ông chủ Độc đã được coi là một nhân vật tầm cỡ, còn Lâm Vân, anh ta càng không dám nghĩ tới.
“Anh ta…… Anh ta là chủ tịch của Tập đoàn Vân Thiên và Tập đoàn Tỉnh Xuyên?”
Nam thanh niên và cô bạn gái hai mắt mở tròn, kinh ngạc thốt lên, họ chỉ cảm thấy trái đất như đang quay cuồng, như thể thế giời đang sụp đổ và ngày tận thế đã đến……
Ôi trời ơi, người họ đụng độ khiêu khích lại chính là những nhân vật to lớn trong xã hội.
Nam thanh niên có nằm mơ cũng không ngờ rằng, ba cậu ta lại kết giao qua lại được với những ông to như thế.
“Lão già…… Ông…… Ông biết anh ta là chủ tịch Tập đoàn Tỉnh Xuyên đúng không? Ông…… Sao ông không nói trước với tôi!” Nam thanh niên hét lớn với chú công nhân.
Sau khi nghe được những lời này, Lâm Vân cau mày.
“Sắp chết đến nơi cũng không biết hối cải, còn ở đây trách ba mình? Thật là hết thuốc chữa, Độc Nha, lôi cậu ta qua đây cho tôi!” Lâm Vân nói lớn.
Sau khi nghe xong, Độc Nha đích thân lôi nam thanh niên đến trước mặt Lâm Vân.
“Ông…… Ông chủ Lâm, tôi quỳ xuống xin anh, xin anh tha mạng cho tôi!” Nam thanh niên quỳ dưới đất cầu xin Lâm Vân, vẻ mặt sợ hãi.
“Quỳ xuống cúi đầu xin lỗi ba cậu!” Lâm Vân lạnh lùng nói.
“Dạ dạ dạ!”