Chương 152
Vậy mà hắn lại đồng ý? “Được rồi! Nếu đã nói như vậy…!Các bạn, hôm nay chúng ta đi nhà hàng Thịnh Diễn đi.
Còn tiền bữa ăn này, cứ tính cho Lâm Vân, chúng ta cứ việc ăn thôi.
Nếu không trả được, thì cũng là hắn tự làm tự chịu” Trương Huệ nói lớn.
Trương Huệ cũng thuận nước đẩy thuyền.
Lâm Vân, cậu khá lắm, muốn giả làm người giàu có sao? Để tôi xem đến lúc thanh toán, cậu trả như thế nào! “Được, được!”
Các học sinh có mặt đều đồng ý, chỉ cần không phải tự trả tiền, bọn họ đương nhiên sẵn lòng tới một nơi cao cấp như vậy dùng bữa tối rồi.
“Các bạn, đi thôi!”
Tuệ Tuệ dẫn đầu đi bộ về hướng nhà hàng Thịnh Diên.
“Trương Huệ!” Như Tuyết ngăn cô ta lại.
“Trương Huệ, cậu thật quá đáng, Lâm Vân cũng là bạn học cùng lớp với cậu, sao cậu có thể làm như thế với cậu ấy!” Như Tuyết nhíu mày, tỏ vẻ rất tức giận.
Như Tuyết bình thường tính khí vô cùng ôn hòa, không biết cãi nhau với người khác, vả lại cô với Trương Huệ cũng chỉ là bạn bè bình thường.
Nhưng việc Trương Huệ cố ý nhắm vào Lâm Vân thế này khiến cô cảm thấy rất tức giận.
“Như Tuyết, cậu còn nói giúp cho hắn sao? Cậu không thấy à? Hắn ta chỉ là một thằng nhóc thích khoe khoang.
Tôi nghĩ cậu bị tên đó tẩy não rồi.
Dù gì chúng ta cũng là bạn, hôm nay tôi nhất định phải giúp cậu nhìn rõ con người thật của hắn.” Trương Huệ càng tức tối, giọng càng cao, nói càng hăng.
Nói xong, Trương Huệ tiếp tục đi về hướng nhà hàng Thịnh Diên, đảm học sinh không nói lời nào cũng đi theo sau.
Lâm Vân bước tới chỗ Như Tuyết.
“Như Tuyết.
Thành thực xin lỗi, vì tôi mà cậu với bạn cậu cãi nhau.
Lâm Vân ngại ngùng.
“Không.
Người nên cảm thấy hổ thẹn phải là tôi mới đúng.
Vì tôi mà cậu bị họ đem ra là mục tiêu chế giễu” Như Tuyết vẻ mặt tội lỗi.
Trước đây Như Tuyết nhìn thấy bạn học của mình cười nhạo Lâm Vân quá đáng như vậy.
Cô thực sự rất tức giận, nhưng ngoài tức giận ra, thật sự cô không biết phải làm thế nào để giúp Lâm Vân.
“Như Tuyết, cậu đang đau lòng vì tôi à?” Lâm Vân cười nói.
Như Tuyết thoáng chốc đỏ mặt: “Không phải…!chúng ta…!là bạn của nhau mà.
Cho nên, tôi không muốn nhìn thấy cậu cứ suốt ngày bị mọi người cười nhạo.
“Lớp trưởng nhỏ à, tôi nghĩ hai người càng ngày càng ít không giống bạn bè nữa rồi đấy, ngược lại, thấy càng ngày càng giống tình nhân.
Tên mập Hoàng Luân trêu gheo.
Như Tuyết nghe vậy mặt càng đỏ hơn.